Chương 1049 Lâm Chi Vũ lễ phép gật đầu cười nhẹ với Thịnh Hoàn Hoàn, giống như không biết cô cũng đứng bên cạnh Lăng Tiêu mà nhỏ giọng nói chuyện với hắn. Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc, giữ im lặng làm nền. Bệnh viện không có nhiều tầng lắm, rất nhanh cửa thang máy đã mở ra, Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chậm rãi bước ra rồi đi theo họ từ khoảng cách xa. Mã Lai ra ngoài hút thuốc, vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đang đi chậm rãi phía sau hắn thì lập tức kêu lên: “Lão đại, chị dâu đến rồi.” Mã Lai! ! ! Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ nhìn lại Lăng Tiêu, chỉ thấy bước chân hắn tạm ngừng rồi chậm rãi quay đầu lại, lạnh lẽo liếc nhìn cô. Ánh mắt kia quá lạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn có ảo giác như bước chân bị đông cứng. Nhưng Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiếp tục đi về phía trước. Mã Lai cười hì hì tiến lên đón: “Chị dâu, chị đến rồi, lão đại chờ chị rất lâu.” Thịnh Hoàn Hoàn trừng anh ta một cái, cô rất hoài nghi Mã Lai cố ý: “Ngậm miệng.” “Vâng.” Mã Lai thức thời ngậm miệng. Hôm nay Mộ Tư hoàn toàn khác với dáng vẻ sa sút hôm qua, anh ta thanh cao ngồi trên xe lăn, mà mặt bàn trước mặt anh ta là những đồ ăn tinh xảo ngon miệng. Thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào, anh ta cười rất dịu dàng: “Hoàn Hoàn, cùng ăn cơm không?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai món ăn trên bàn, trong miệng không khỏi tiết ra nước bọt: Khoai tây sợi chua cay, cá hấp chanh… Gần đây cô không có sức chống cự đối với vị chua. Trùng hợp Thịnh Hoàn Hoàn cũng chưa ăn cơm nên cô không khách sáo ngồi xuống. … “Em chờ anh ở bên ngoài.” Lâm Chi Vũ dừng bước bên ngoài phòng bệnh của Lam Nhan. “Ừm.” Lăng Tiêu không nóng không lạnh đáp lại rồi đưa tay gõ cửa. “Ai vậy.” Mở cửa là Lam Tiếu: “Lăng. . . Lăng tổng.” Lam Nhan lập tức nhìn ra ngoài cửa, trông thấy người đến là Lăng Tiêu thì ngạc nhiên ngồi dậy từ trên giường: “A Tiêu, rốt cục anh cũng đến thăm em rồi.” Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đi vào, Lam Nhan liếc nhìn Lam Tiếu, Lam Tiếu hiểu ý lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lam Nhan nhìn về phía Lăng Tiêu, quan tâm hỏi Lăng Hoa Thanh: “Thương tích của bác trai thế nào rồi?” Câu nói này của Lam Nhan là nhắc nhở Lăng Tiêu chuyện cô ta thân cứu Lăng Hoa Thanh một mạng. Ai ngờ Lăng Tiêu không chút biết ơn mà nói: “Ông ấy rất khoẻ, cảm ơn quan tâm.” Lăng Tiêu không có tâm tình trò chuyện với Lam Nhan nên trực tiếp đi vào đề tài, nhắc đến vụ hứa hẹn trước đó với Lam Nhan, cũng nhắc nhở cô ta chỉ còn lại thời gian một tuần. Sự lạnh lùng của Lăng Tiêu làm Lam Nhan đau lòng, hốc mắt đỏ lên: “Em trúng đạn, không thể hoãn lại một chút sao?” “Không thể.” Lăng Tiêu không chút thương hoa tiếc ngọc mà lạnh lùng ngồi dựa vào ghế sa lon, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén không có chút nhiệt độ nào: “Tôi thấy vết thương của cô cũng sắp lành rồi, bây giờ nói ra cách của cô đi!”