Chương 1137 Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước: “Cậu, mợ.” Mợ Hứa Hương Tuyết bày ra dáng vẻ trưởng bối, ăn nói chanh chua: “Mợ còn tưởng rằng cháu không nhìn thấy mọi người chứ!” Bà ta còn ghi hận chuyện hai cửa hàng kia! Thịnh Giai Minh thì cười nói: “Chúc mừng Hoàn Hoàn giành thưởng, nhà chúng ta chỉ có cháu là có tiền đồ nhất, đến đây, đây là món quà cậu tặng cho cháu, mở ra xem có thích hay không.” Nói xong, Thịnh Giai Minh đưa một cái hộp cho Thịnh Hoàn Hoàn. Hứa Hương Tuyết lập tức nhìn lom lom, Thịnh Giai Minh không nói cho bà ta biết ông mua quà cho Thịnh Hoàn Hoàn. “Cảm ơn cậu.” Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một cái vòng tay tinh xảo. Cô biết nhãn hiệu này, loại vòng tay đó có giá cả chừng tám chục ngàn. Cô cầm lên rồi đeo nó vào cổ tay, nói với Thịnh Giai Minh: “Nhìn rất đẹp, cháu rất thích, cảm ơn cậu.” Cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn mảnh khảnh trắng nõn, mười ngón tay tinh tế nên đeo trang sức gì cũng rất đẹp mắt. Thịnh Đình Đình lại chanh chua nói: “Ba thật hào phóng với chị họ, con còn chưa nhận được món quà nào hơn mười ngàn của ba, vừa ra tay đã tặng chị họ quà tám, chín chục ngàn, thật là khẳng khái, xem ra tiệm thuốc kiếm không ít tiền!” “Đình Đình, con ăn nói cái gì vậy?” Thịnh Giai Minh bất mãn giọng điệu của Thịnh Đình Đình nên mắng cô ta một tiếng. Ông mua cái vòng tay này cho Thịnh Hoàn Hoàn là cảm ơn mẹ con họ chăm sóc gia đình họ. Thịnh Giai Âm mua một căn biệt thự ở Tây Thành nên họ vừa về nước đã có nhà ở, còn tìm cho họ hai cửa hàng ở khu vực không tệ, Thịnh Giai Minh đều ghi tạc những ân tình này trong lòng. Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn giành thưởng, mà còn là giải cả nước, người làm cậu này đương nhiên phải tỏ ý. “Ông hung hăng cái gì, bản thân làm ăn thua lỗ ở nước ngoài bao nhiêu tiền bộ không biết sao, vừa về đến đã vung tay quá trán, dù có núi vàng núi bạc cũng không đủ cho ông tiêu xài.” Hứa Hương Tuyết đã quen làm chủ, Thịnh Giai Minh không nói với bà ta một tiếng đã mua vòng tay đắt như vậy cho Thịnh Hoàn Hoàn nên đương nhiên trong lòng bà ta không thoải mái. Sau đó bà ta lại cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn à, tiệm thuốc vừa mở cửa làm ăn không được tốt, tiền của mọi người đều cầm đi nhập dược liệu, chỉ sợ cậu của cháu mua cái vòng tay này đã dùng hết tiền của mình, cháu phải nhớ kỹ cậu cháu tốt thế nào!” Thịnh Giai Minh không vui răn dạy Hứa Hương Tuyết: “Bà nói chuyện này với Hoàn Hoàn làm gì.” “Không có gì đâu cậu.” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Thịnh Giai Minh rồi nhìn về phía Hứa Hương Tuyết và nói: “Yên tâm đi mợ, ai tốt với cháu trong lòng cháu biết rõ mà!” Hứa Hương Tuyết như không nghe hiểu Thịnh Hoàn Hoàn nói gì mà gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, cậu cháu chỉ biết làm việc không biết nói chuyện, mợ không nói thay ổng thì làm sao cháu hiểu được khổ tâm của ổng.” Lúc này bà ngoại Chúc Văn Bội ôm Tiểu Sam Sam đi xuống từ trên lầu. Thịnh Hoàn Hoàn tháo vòng tay ra rồi bảo người hầu cất giúp cô, sau đó cô đi lên phía trước chơi với đứa nhỏ: “Sam Sam, có nhớ chị không?” “Ê a…”