Chương 1160 Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn về phía Cao Tễ, Phương Tử Hiên phản chiến nằm trong dự liệu của cô, dù sao anh ta vừa thăng chức, chưa đi theo Dương Lập bao lâu. Nhưng không ngờ Cao Tễ cũng nghiêng qua nhanh như, Chu Tín và Dương Lập còn chưa bị định tội mà ông ta đã thừa nhận tội của mình, có vẻ quá sốt ruột. Dù sao ông ta cũng không như Phương Tử Hiên, ông ta dính đến rất nhiều việc! Dựa vào cái gì ông ta cho rằng chỉ cần mình thẳng thắn thì cô sẽ tha thứ? Ai biết Cao Tễ thật sự dám kể ra từng cái, phần lớn đều là những chuyện Thịnh Hoàn Hoàn đã tra được, mà hơn phân nửa đểu có Chu Tín và Dương Lập tham dự. Có chuyện cả Phương Tử Hiên cũng biết, anh ta cũng nói theo, đám người càng nghe càng kinh hãi. Những người ở đây đều biết, đến vị trí này của họ thì không người nào liêm khiết vô tội, nhưng phải có chừng mực, bước qua giới hạn kia chính là phạm tội, là phải ngồi tù. Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới những năm qua phe phái của Chu Tín lại tham ô nhiều tiền như vậy, con số mười đơn vị là số tiền khổng lồ đến mức nào. Tống Chí Thượng vỗ bàn đứng dậy, tức sùi bọt mép chỉ vào Cao Tễ mà mắng to: “Đám sâu mọt các người, Thịnh Thế đều bị các người liên lụy, nếu không bây giờ Thịnh Thế đã phát triển hơn hiện tại gấp mười lần.” “Năm đó công ty gặp nguy cơ, mắt xích tài chính gãy mất suýt phải đóng cửa, tôi và Thịnh tổng bôn ba tứ phía xin xỏ đủ đường mới xin được mấy chục triệu quay vòng vốn cho công ty, thì ra tiền đều lọt vào túi đám sâu mọt các người.” Các cao tầng cũng nổi trận lôi đình, năm đó công ty gặp nguy cơ làm họ mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, bận đến mức không có thời gian uống nước. Sắc mặt Cao Tễ rất khó coi: “Đó là Trần Văn Hưng và Chu Tín làm, lúc ấy tôi chỉ là lính thôi, chuyện đó không tính lên đầu tôi được. Những năm qua tôi chỉ làm theo lệnh của Chu Tín, số lớn vào túi của Chu Tín và Dương Lập, đến trên tay tôi cũng chỉ có một trăm triệu.” “Anh còn có mặt mũi nói vậy.” Tống Chí Thượng tức đến mức ném điện thoại vào Cao Tễ. Cao Tễ lập tức né tránh rồi chật vật đứng ở đó không dám lên tiếng. Các cao tầng cũng tức khó bình tĩnh được, chỉ vào Cao Tễ và Phương Tử Hiên mắng té tát họ là con sâu làm rầu nồi canh. Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, mãi đến khi tâm tình của mọi người trở nên ổn định lại thì cô mới nhìn Cao Tễ Hoãn Hoãn mà mở miệng: “Cao quản lý, những điều này chỉ là lời nói một bên của ông, cảnh sát bắt người phải có chứng cứ.” Cao Tễ nói: “Tôi có chứng cứ, nhưng có điều kiện.” “Ông nói.” “Không để bảo tôi đền tiền, không đưa tôi vào tù.” Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cười nhạo: “Ông cảm thấy có khả năng sao?” Nhìn cô có lương thiện như vậy không? Cao Tễ lại nói ra một chuyện Thịnh Hoàn Hoàn không biết: “Tôi đã cứu Thịnh Xán một mạng.” Cao Tễ vén áo sơmi trên người lên rồi quay lưng chỉ vào vết sẹo sau lưng và nói: “Năm đó nếu không phải tôi chắn một súng cho Thịnh Xán thì ông ta đã chết dưới tay Lăng Hoa Thanh rồi.” Cái gì? Lăng Hoa Thanh?