Nghe Nam Tầm nói thế, Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Không thì em nhắn tin cho anh ta thử?”
Lăng Kha kích động nói: “Cậu gửi cái hôn gió xem anh ta có phản ứng gì đi.”
Nam Tầm cũng tán đồng: “Chị cảm thấy được đấy.”
Vì thế tay Thịnh Hoàn Hoàn run lên, đã gửi qua một cái hôn gió.
Sau một lúc lâu, Lăng Tiêu vẫn không đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Xem đi, em nói mà...”
Lúc này di động vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, lập tức click mở tin nhắn, chỉ thấy Lăng Tiêu đáp lại một câu: “Cô thật biết gây chuyện cho tôi, Vinson đã giải quyết chuyện này cho cô, nếu có lần sau thì tự mà xử lý.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... À!”
Quả nhiên, sao ác ma có thể tri kỷ như thế, thì ra là Vinson giúp cô. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên có chút rầu rĩ.
Nam Tầm liếc nhìn di động của cô một cái, hỏi tiếp: “Kế tiếp em tính làm thế nào?”
Đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng chuyển động, sau một lúc mới nói: “Chúng ta nên làm gì thì làm cái đó, hiện tại đang lúc nổi bật, chờ bọn họ mắng đủ lại tung ra bằng chứng về Tề Lãng, hung hăng vả mặt bọn họ, hiện tại đi đua xe đi.”
Nam Tầm: “Được!”
Các cô đều cần phát tiết cục tức đang nghẹn trong lòng.
Xe chạy về hướng bãi đua xe Vũ Yến, trên đường đi Thịnh Hoàn Hoàn lại nhận được tin nhắn của hai người, đều giúp cô vạch trần Tề Lãng.
Một người là Đường Nguyên Minh, còn lại là Hạ Tri Vi.
Hạ Tri Vi nhắc tới Mộ Tư, là anh ta nhờ mình gửi tin cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Mộ Tư không chỉ một lần biểu đạt ý muốn tái hợp với cô.
Đối với hành động này của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn không có chút vui sướng và cảm động nào, con người đều là như thế, tổn thương tột độ rồi buông xuống liền có thể bình tĩnh thậm chí lạnh nhạt đối đãi.
Nhưng Đường Nguyên Minh lại làm cô nhớ tới người anh trai từng thay cô ăn không ít trận đòn, trong lòng cảm thấy thật ấm áp: “Cảm ơn anh, anh Minh.”
Đường Nguyên Minh đáp lại: “Em lại nợ anh một bữa cơm.”
“Ai nha, cười vui vẻ thế?”
“Là Đường Nguyên Minh, anh Minh, chị Nam Tầm còn nhớ ảnh không?”
Nam Tầm cười nói: “Đương nhiên là nhớ, tên đó nhập ngũ xong liền không còn tin tức, không biết còn tưởng anh ta tham gia căn cứ nghiên cứu bí mật gì của quốc gia rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đúng rồi, đi một cái là mười năm, cảm thấy trở nên thật xa lạ, hôm nào mọi người cùng ăn một bữa cơm đi, chúng ta cần làm quen lại lần nữa.”
Nam Tầm rất sảng khoái: “Được thôi.”
Sau đó cô lại hỏi: “Lăng Tiêu có nói là ai up video kia lên mạng không?”
Cô ấy vẫn luôn nhớ thương chuyện ở bệnh viện, có thể thấy được cô ấy rất khó tiêu tan trước lời nói của Cố Nam Thành.
“Chắc là Trần Do Mỹ, em nhìn thấy cô ta ở bệnh viện.” Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó vẫn nói đúng sự thật: “Chị Nam Tầm, hiện tại Trần Do Mỹ đang bày mưu giành lấy anh Nam Thành, chị không thể luôn ngồi chờ chết như vậy, phải chủ động xuất kích, để anh Nam Thành thấy rõ gương mặt thật của cô gái này.”
Nam Tầm đột nhiên ngừng xe lại, nghiêng mặt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Có phải Trần Do Mỹ nói gì với em không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chị Nam Tầm, nếu chị còn muốn sống với anh Nam Thành thì nghĩ cách để anh về nhà đi, đừng cáu kỉnh với ảnh nữa, như vậy chỉ đẩy anh ấy về hướng Trần Do Mỹ thêm thôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không dám kể lại những lời nói của Trần Do Mỹ cho Nam Tầm nghe, sợ cô ấy sẽ nhịn không được lao đến Trần gia, hung hăng đánh Trần Do Mỹ một trận.
Đôi tay Nam Tầm nắm chặt vô lăng, cả người bị khói mù vây quanh, cực kỳ áp lực.
Cô ấy đột nhiên đạp chân ga, xe lao nhanh về hướng Vũ Yến.
Hồi lâu, bãi tập của Vũ Yến bay lên bụi bặm đầy trời, các nhân viên trừng lớn hai mắt, nhìn hai cô gái cực ngầu ngồi trên xe đua mà nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhìn lom lom vào họ, đây hoàn toàn là trình độ quốc tế!
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm lại mang đến bất ngờ cho họ, nhấc lên khát vọng và cảm xúc mãnh liệt trong lòng họ.
Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng khóc không ra nước mắt, con gái bây giờ có chừa chút tôn nghiêm nào cho cánh đàn ông không, hiện tại họ hoài nghi ở lại Vũ Yến là lựa chọn sai lầm!
Có Thịnh Hoàn Hoàn ở đây, họ còn có thể ngẩng đầu lên được sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lái mười mấy vòng thì dừng, Nam Tầm lại càng chạy càng mạnh mẽ.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Nam Tầm cần phát tiết, hiếm khi nào cô ấy buông được Cố Hoan xuống, hôm nay để cô ấy cần phát tiết cho đã một hồi.
Nam Tầm không nhớ rõ đã bao lâu mình không chạm vào xe đua, từ sau khi có con, cô ấy đã rời xa những trò cô từng đam mê, hoàn toàn trở về gia đình.
Hiện giờ cầm lại vô lăng, tình cảm mãnh liệt trong lòng bùng nổ, làm cô quyến luyến không thôi, đáng tiếc cảm xúc hiện tại của cô thật sự không thích hợp với trò nguy hiểm này.
“Không xong.” Chỉ nghe một tiếng kinh hô, cả chiếc xe của Nam Tầm đã bị lật.
Lăng Kha chân tay luống cuống khó tin nổi: “Sao lại vậy...”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chị ấy cố ý, cậu lập tức gọi cho Cố Nam Thành đi.”
Nói xong, cô nôn nóng chạy về hướng Nam Tầm.
Mọi người hợp lực kéo Nam Tầm ra khỏi xe, cũng may vết thương không quá rất nghiêm trọng, xe cũng không tổn hại nhiều, có thể thấy được cô ấy tương đối nắm chắc.
Nhân viên nâng cô lên cáng, Thịnh Hoàn Hoàn đi theo một mạch ra ngoài, phức tạp mà nhìn Nam Tầm.
Nam Tầm lộ ra ý cười tự giễu với cô, sau đó nhắm mắt lại, hình như không muốn đối mặt với bản thân lúc này.
Cô ấy không muốn xuống nước với Cố Nam Thành, nhưng cô phải chịu thua, bởi vì cô không làm như vậy thì gia đình mà mình cố gắng bảo vệ sẽ tiêu tan.
Hôn nhân hào môn không tùy tâm như người thường, nếu đi đến bước đường ly hôn thì Cố Nam Thành sẽ không giao con cho cô, mà cô tuyệt đối không để cốt nhục của mình gọi người khác là mẹ.
Nam Tầm nhìn rõ mọi chuyện hơn ai khác.
Trán Nam Tầm bị vỡ, đầu gối cũng bầm tím, vừa được đẩy vào phòng bệnh thì Cố Nam Thành đã hấp tấp chạy đến.
“Thế nào, nghiêm trọng không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cố Nam Thành, rốt cuộc cũng không phải trách cứ, nhìn ra được gã cũng lo lắng.
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời gã, khi Cố Nam Thành muốn vào phòng bệnh lại ngăn cản: “Nói chuyện đàng hoàng đi, chị ấy cố ý, bởi vì chị ấy không biết phải đối mặt với anh của bây giờ như thế nào.”
Cố Nam Thành giật mình, trầm mặc đứng đó vài giây.
Sau khi Cố Nam Thành đi vào, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Kha: “Đi thôi!”
Lăng Kha mang đầy nghi vấn: “Đi vậy luôn sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc cô một cái: “Cậu muốn ở lại làm bóng đèn thì tùy cậu.”
Lăng Kha nhìn thoáng qua bên trong, lập tức nói: “Chờ tớ.”
Sau khi Cố Nam Thành tiến vào thì lo lắng kiểm tra thân thể của Nam Tầm, Nam Tầm nhìn vẻ khẩn trương trên mặt gã thì ôm gã khóc rống, khóc đến mức làm tim Cố Nam Thành tan chảy.
Cố Nam Thành bỏ qua mọi chuyện ở công ty, ở lại bệnh viện với Nam Tầm cả ngày, chạng vạng mới dẫn cô ấy cùng về nhà.
Sau khi về đến nhà, Nam Tầm bảo người hầu dọn đồ của Cố Nam Thành về phòng ngủ chính, không ai nhắc lại chuyện của Trần Do Mỹ nữa.