Chương 1245 Phía sau một đối thủ mạnh không biết có bao nhiêu cố gắng và mồ hôi, đáng để người ta tôn kính. An Na nhìn gương mặt rực sáng của Thịnh Hoàn Hoàn, chuyện xảy ra trong mấy ngày nay hiện lên trong đầu rồi đột nhiên lại tiêu tan: “Khó trách cô lọt được vào mắt anh ấy, Thịnh Hoàn Hoàn, tôi tâm phục khẩu phục thua cô.” Thịnh Hoàn Hoàn không rõ An Na đang nói đến ai, cô đầu tiên là nghĩ đến Kim Thần: “An Na tiểu thư, trước lúc này tôi và Kim Thần còn chưa được tính là bạn bè bình thường.” “Kim Thần?” An Na khịt mũi coi thường: “Thịnh tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, người mà tôi nói là Lăng Tiêu, tôi nghĩ anh ấy là người đàn ông duy nhất có thể không nương tình từ chối tôi trên thế giới này.” “Nói thật, trước đó trong lòng tôi rất không cam lòng, nhưng hiện tại tôi đã buông xuống.” An Na cười cười với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô thật sự đáng để anh ấy thích.” Nói xong, An Na đặt cái mũ lên đầu xe rồi tiêu sái phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi phải đi, ở lại nơi này sẽ bị người của Hải Thành chế giễu, tiền sửa chữa hai chiếc xe thì cô kiếm Kim Thần mà đòi, chờ mong gặp cô trên đường đua quốc tế.” Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy An Na cũng không quá đáng ghét. “Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn…” Người xung quanh đều đang reo hò gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, Lý Hưng Hoài và Cao Dương kích động đỏ cả vành mắt, nếu cô có thể đại diện cho Hoa Hạ đi tham gia cuộc thi quốc tế thì tốt biết bao! Thịnh Hoàn Hoàn phất tay cười khẽ với mọi người rồi cầm mũ của mình bước xuống đường đua, tiến vào phòng thay quần áo dưới sự bảo vệ của nhân viên bảo an. Bên ngoài vẫn rất ầm ĩ, nhưng không bao lâu sau đã yên tĩnh trở lại. Thịnh Hoàn Hoàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cô vội c ởi đồ xe đua muốn mau chóng rời đi. Cô vừa ra khỏi phòng thay đồ đã va vào Lăng Tiêu, vòng eo bị đôi tay mạnh mẽ ôm chặt, mùi hương bá đạo quen thuộc chui vào chóp mũi. Mũi Thịnh Hoàn Hoàn đập vào xương ngực của Lăng Tiêu, cô đau đến mức đỏ mắt lên, vì thế khi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu thì cặp mắt hạnh xinh đẹp kia đã rưng rưng nước mắt, trông cực kỳ đáng yêu. Lăng Tiêu cảm thấy ngực của mình nhói lên một cái, vừa đau vừa ngứa: “Thắng rồi mà em còn không vui sao?” Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với hắn nên đẩy hắn ra đi ra ngoài. Cô nghĩ vừa rồi hắn nhất định đã canh thời gian, cố ý đụng vào. “Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu gọi cô lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến từ sau người cô: “Chuyện năm đó của mẹ tôi là do bị Hà Song hãm hại, là tôi bỏ lỡ bà ấy. Em biết không? Khi Diệp Chính Lan kể với tôi những chuyện liên quan tới bà ấy thì tôi lập tức nghĩ đến em. Lăng Tiêu bước từng bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn chia sẻ niềm vui nổi buồn với em, tôi hi vọng trở lại quá khứ… Tôi muốn ở bên em.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã lệ rơi đầy mặt, cô không ngờ Lăng Tiêu lại nói thẳng như vậy: Tôi muốn ở bên em. Nếu như không có chuyện của mẹ, có lẽ… Không, không có nếu như, cũng không có có lẽ! “Nhưng tôi không muốn.” Thịnh Hoàn Hoàn chùi đi nước mắt vô dụng, quay đầu lại lạnh lùng nói với Lăng Tiêu: “Tôi không muốn biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì, tôi cũng không muốn trở lại quá khứ với anh, càng không muốn ở bên anh.” Bóng dáng thon dài tự phụ của Lăng Tiêu dừng lại ở vị trí cách Thịnh Hoàn Hoàn không đến ba mét.