Chương 1259 Trần Uy cố ý che mông “Ngao ngao” gọi, dáng vẻ làm ầm ĩ y như khi còn bé. Diệp Sâm nắm tay Nam Tầm, nhìn đám người trẻ tuổi chật vật mà tuyên bố: “Tôi và chị Nam Tầm của mọi người đang hẹn hò, về sau nhìn thấy tôi phải gọi là anh rể.” Nam Tầm: “…” Đám người không chút do dự: “Anh rể!” Cơm còn chưa ăn xong thì Diệp Sâm đã dẫn Nam Tầm đi. Lăng Kha vô cùng kích động nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết vậy?” Lăng Kha cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện rất quan trọng. Bà tám Lăng Kha này còn không biết thì Thịnh Hoàn Hoàn càng không rõ. Nhưng chị Nam Tầm nhất định đã xảy ra chuyện gì với Diệp Sâm, nếu không tại sao chị Nam Tầm lại đột nhiên chịu hẹn hò với Diệp Sâm? Nam Tầm chịu bước ra bước này làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt vui mừng, cô tin tưởng Diệp Sâm sẽ không phụ lòng Nam Tầm. Thấy Diệp Sâm và Nam Tầm đã rồi đi, Đường Dật cũng ngồi không yên nên đi đến bên tai Lăng Kha thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đi đi!” “Ừm? Nhưng tôi còn chưa ăn xong mà.” Lăng Kha chỉ vào cái chén nhỏ còn chồng chất thật cao của mình. Đường Dật lại dẫn cô đi ra ngoài: “Đừng ăn, nói xong thì tôi mời cô ăn đồ ngon.” Tim Lăng Kha đập thình thịch, rốt cuộc là chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Lần trước sau khi cô đưa hắn về thì không có làm cái gì cả. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Kha bị Đường Dật kéo đi thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hay là Lăng Kha và Đường Dật cũng xảy ra chuyện gì mà cô không biết? Đường Dật này… Không biết thế nào! Chắc Lăng Tiêu rất hiểu anh. Lăng Tiêu… Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng vứt bỏ cái tên này ra khỏi đầu rồi trở lại bàn ăn với đám bạn, cô bưng nước trái cây trước mặt lên: “Đến đây, chúc phúc tình cảm của chị Nam Tầm và Diệp Sâm thuận thuận lợi lợi, tình nồng ý đậm.” “Đến, uống…” Sau khi Lăng Kha và Nam Tầm rời đi, bầu không khí vẫn rất tốt, dù sao hiện tại lại có thêm một chủ đề. Thịnh Hoàn Hoàn cư ăn uống đến khi bữa cơm này kết thúc, nhìn một đám bạn nối khố quậy phá chơi đù, trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại trống rỗng. Lăng Kha bị Đường Dật kéo xuống hầm để xe rồi lên xe của anh. Lăng Kha không biết Đường Dật muốn đi đâu, trên đường đi anh vẫn không nói gì. Lăng Kha cảm thấy hơi xấu hổ: “Cái kia, không phải anh có lời muốn nói sao?” Những lời phải nói tiếp theo khiến lòng bàn tay Đường Dật trong ứa mồ hôi, anh trầm mặc hồi lâu mới đáp lại một câu: “Lát nữa rồi nói.” “À.” Lăng Kha gật đầu, tùy ý tìm đề tài để nói chuyện: “Ngày anh uống say tỉnh lại không đau đầu chứ?” “Đau.” Cả đời cũng khó mà quên được kiểu đau đầu đó.