Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

chương 128 - cố nam thành, đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Nam Thành bỏ mặc lời giải thích của Nam Tầm, không thèm quay đầu lại.

“Cố Nam Thành, anh đứng lại đó cho tôi.”

Trong tiếng gào rống khàn khàn đau đớn của Nam Tầm, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng dừng bước, giọng nói rất kiên quyết lạnh nhạt: “Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”

Nam Tầm cong cong khóe miệng, nước mắt làm nhoè tầm mắt cô, cô khàn khàn nói: “Cố Nam Thành, nếu anh để ý cô ta như thế, vậy thì hôm nay đưa ra lựa chọn đi.”

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, lúc này không thích hợp ép Cố Nam Thành đưa quyết định, gã nhất định sẽ nghiêng về hướng Trần Do Mỹ!

Cố Nam Thành ngẩn ra, không trả lời câu hỏi của Nam Tầm mà ôm Trần Do Mỹ đi về phía trước.

Lúc này giọng nói của Nam Tầm lại truyền đến, trong tuyệt vọng lộ ra sự kiên quyết: “Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Bước chân Cố Nam Thành lại dừng lại, nhưng giọng nói tàn nhẫn vô tình lại truyền đến theo làn gió: “Tùy cô.”

Cố Nam Thành đi rồi, ngay trước mặt mọi người, không màn đến sự tuyệt vọng và lúng túng của Nam Tầm, gã ôm Trần Do Mỹ đi rồi.

Câu nói cuối cùng của họ như quanh quẩn trong nhà xưởng, thật lâu không tiêu tan. Có người vui sướng khi người gặp họa, có người cảm thấy bi thương thay cho Nam Tầm.

Nam Tầm đờ đẫn nhìn về phía trước, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Cố Nam Thành, nước mắt làm tất cả trở nên mông lung không rõ.

Tất cả đều biến chất.

Không trở về được nữa rồi.

Cô vẫn đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Cố Nam Thành.

Cô thua, thua một cô gái trong ngoài không đồng nhất, đầy bụng âm mưu, thua triệt triệt để để.

Nam Tầm không hối hận việc mình làm vừa rồi, mặc kệ cô có làm gì Trần Do Mỹ hay không, vào thời khắc Cố Nam Thành xuất hiện thì cô đã thua rồi...

Cố Bắc Thành đuổi theo, Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ chuẩn bị lên xe.

“Anh hai.” Cố Bắc Thành gọi gã lại.

Cố Nam Thành cẩn thận buông Trần Do Mỹ xuống rồi quay đầu lại nhìn về phía Cố Bắc Thành.

Cố Bắc Thành nhìn Cố Nam Thành che chở Trần Do Mỹ như vậy thì trong lòng đặc biệt phẫn nộ, anh ta giận chỉ vào Trần Do Mỹ trong xe, lên tiếng chất vấn Cố Nam Thành: “Anh biết mình đang làm gì không?”

Cố Nam Thành nói: “Anh biết rất rõ, không cần em tới nhắc nhở anh.”

Cố Bắc Thành giận không thể át: “Anh không biết khoảng thời gian trước em đã nghe nói đến chuyện của hai người, vì sao anh lại chung chạ với Trần Do Mỹ, anh biết rõ chị dâu là người không chịu nổi chút vết nhơ nào, vì sao còn để con hề này nhảy nhót trước mặt chị ấy?”

“Cố Bắc Thành, chú ý lời nói của em.”

“Vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, không phải anh đi gặp khách hàng sao, anh là giám đốc của Cố thị, mọi người đều luôn nhìn chằm chằm anh, anh chạy tới nơi này làm gì?”

Nghe Cố Bắc Thành chất vấn, Cố Nam Thành lạnh lùng nói: “Không liên quan đến em.”

“Chuyện này liên quan đến lợi nhuận sáu tháng cuối năm của Cố thị, em cũng là một phần tử của Cố thị, sao lại không liên quan đến em?” Cố Bắc Thành thất vọng nói: “Anh hai, tuy em phản nghịch, nhưng em vẫn luôn tôn trọng anh, coi anh là tấm gương, bởi vì anh chín chắn nhìn xa trông rộng. Ở công ty anh nắm quyền to, thành thạo chững chạc, ở nhà thì vợ chồng ân ái, là người chồng người cha tốt, nhưng anh xem hiện tại mình đang làm gì.”

“Anh làm việc gì chưa cần em dạy.”

Cố Bắc Thành rống giận: “Anh đừng quên mình đã có gia đình, có con, anh thật sự tính luôn dây dưa không rõ với cô gái này sao?”

Rốt cuộc Cố Nam Thành cũng trầm mặc.

Lúc này Trần Do Mỹ nỗ lực muốn xuống xe, đôi mắt đẹp rưng rưng nói: “Các anh đừng cãi nữa, đều là em sai, đều là em không tốt, Nam Thành anh không cần lo cho em... A...”

Trần Do Mỹ không cẩn thận ngã xuống từ trên xe.

Cố Nam Thành vội vàng bế cô lên, mặt đầy lo lắng mà nói: “Em đã bị thương, vì sao không ngồi yên trên xe?”

Trần Do Mỹ cố nén đau đớn, khổ sở lưu luyến mà nhìn Cố Nam Thành và nói: “Em không muốn vì em mà hai anh em trở mặt, em cũng không muốn trở thành tội nhân phá hoại gia đình củaa anh, vừa rồi là em không cẩn thận ngã xuống ban công, không liên quan gì đến chị Nam Tầm.”

Cô ta quyến luyến sờ sờ mặt Cố Nam Thành, nước mắt chảy xuống từng giọt từ hốc mắt, cuối cùng cô thu tay, mặt tái nhợt mà nói: “Nam Thành, anh trở về đi, đi dỗ dành chị Nam Tầm, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”

Lúc này sao Cố Nam Thành lại tin tưởng lời nói của Nam Tầm?

Gã căn bản mặc kệ sự thật là thế nào, gã chỉ tin cái mình nhìn thấy, trong mắt gã, hình tượng của Nam Tầm đã trở nên âm u ác độc, không thể thay đổi.

Có lẽ gã chỉ vâng theo lựa chọn mình muốn trong lòng mà thôi.

“Nam Thành, anh trở về đi, đừng quan tâm em...”

Cố Nam Thành rất đau lòng cho cô gái yếu ớt nhỏ xinh trước mắt: “Em đừng nói nữa, lần này anh sẽ không tha thứ cho cô ta, chân em bị thương, đừng nghĩ nhiều, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”

“Nam Thành, anh đi đi, đừng quan tâm em, em không đau, em có thể tự đến bệnh viện, anh để em xuống đi.”

Nói xong, Trần Do Mỹ giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Cố Nam Thành. Cố Nam Thành lập tức ôm chặt, sợ cô ta ngã xuống.

“Đủ rồi.” Rốt cuộc Cố Bắc Thành cũng không nhịn được nữa, tức giận chỉ vào Cố Nam Thành: “Cô gái này đang diễn kịch, anh không nhìn ra sao, là cái gì che hai mắt anh lại vậy, Cố Nam Thành, anh bị ma quỷ che mắt rồi.”

Cố Nam Thành cả giận nói: “Anh thà bị ma quỷ che mắt, vừa lòng chưa?”

Cố Bắc Thành nổi trận lôi đình: “Cố Nam Thành, anh thật làm người ta ghê tởm.”

Cố Bắc Thành tức giận mắng xong thì phất tay bỏ đi.

Sau đó xe của Cố Nam Thành cũng rời đi, đương nhiên, Trần Do Mỹ cũng ngồi trong xe.

Trò chơi kết thúc, mọi người không còn tâm tình tiếp tục, từng người rời đi.

Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca lên xe của Lệ Hàn Tư, còn ngồi trên ghế phụ, cô vốn muốn đi cùng Lệ Hàn Tư, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn đi lên ban công, đau lòng ôm lấy Nam Tầm đang ngồi dưới đất co ro mình lại thành một cục: “Chị Nam Tầm, sao chị lại ngốc như thế, vì sao lại ép anh ta đưa ra lựa chọn vào thời điểm này.”

Nam Tầm không trả lời, nhắm mắt lại yên lặng rơi lệ.

Cuộc đối thoại giữa cô ấy và Cố Nam Thành còn đang quanh quẩn mãi trong đầu…

“Nam Tầm, tôi đã cho cô cơ hội, từ nay về sau, tôi sẽ không tin tưởng một chữ nào của cô nữa.”

“Cố Nam Thành, anh đi lên trước một bước nữa thì cuộc đời này tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Tùy cô.”

Những lời này cứ vang lên hết lần này tới lần khác trong đầu cô, tựa như một con dao sắc bén liên tục thọc vào tim cô, máu chảy không ngừng.

Sau một lúc lâu, Nam Tầm khàn khàn nói: “Hoàn Hoàn, đi uống rượu với chị đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Được.”

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn, Nam Tầm, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Lăng Kha cùng đi đến quán bar.

Tống Minh Triết và Trần Uy phụ trách đưa vợ chồng Hàn Tín và Lâm Mạt trở về.

Khi rời khỏi sân bắn, một chiếc xe ngừng lại bên ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết đó là Mộ Tư vừa chạy tới.

Mộ Tư nhận được điện thoại của Mã Lai liền chạy tới, tuy rằng hơi trễ, lại không tính muộn, anh ta lái xe đi theo sau bọn họ, cùng chạy đến quán bar.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio