Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều với Mộ Tư, cái cần nói trước đó đã nói rồi, nơi này đông người khó giữ bí mật, cô vốn đang đi trên băng mỏng ở Lăng gia, không muốn có thêm hiểu lầm.
Nhưng chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Trần Phỉ Phỉ theo đuôi một đường đến, cảnh vừa rồi đã bị cô ta chụp được.
Lúc này cô ta đang vừa lòng nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay, trong ánh mắt ác độc mang theo một tia ghen ghét không thể che giấu: “Thịnh gia vốn đã sa sút, dựa vào cái gì cô còn có thể sống như một công chúa, đâu đâu cũng có đàn ông che chở như vàng như ngọc.”
“A, một gái không thể có hai chồng, tôi muốn xem khi Lăng Tiêu biết cô lả lơi ong bướm ở bên ngoài thì sẽ trị cô thế nào.”
Trần Phỉ Phỉ lại giơ di động lên, chỉ thấy cách đó không xa, Mộ Tư duỗi tay muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lúc này Đường Nguyên Minh đã kéo cô ra sau che chở.
Đáng tiếc Trần Phỉ Phỉ không nghe được hai người nói gì, sau vài câu đối thoại, liền thấy Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống sân khấu.
Ánh mắt của Mộ Tư và Cố Bắc Thành theo sát bọn họ, một người hối hận không cam lòng, một người bi ai không nỡ rồi lại không thể làm gì.
“Chậc chậc, thì ra cả đám đều si tình, thật là xuất sắc, không biết Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh này thì sẽ có cảm giác gì.” Trần Phỉ Phỉ âm u cười, lập tức gửi ảnh cho Lam Tiếu.
Vinson nhìn thấy tất cả mọi chuyện Trần Phỉ Phỉ làm, đang chuẩn bị tiến lên thì điện thoại của anh vang lên.
Là Lăng Tiêu gọi tới.
Vinson nhăn mày, cuối cùng buông tha cho Trần Phỉ Phỉ.
Hơn nữa người chụp hình bọn Thịnh Hoàn Hoàn trong quán bar không chỉ có Trần Phỉ Phỉ, anh ngăn được Trần Phỉ Phỉ, lại không cản được mọi người.
Hơn nữa lúc này Lăng Tiêu còn gọi điện thoại đến, trong lòng Vinson có dự cảm chẳng lành.
Anh ta không yên tâm nhìn lại Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy Đường Nguyên Minh đã dẫn cô về tới chỗ ngồi, hành động không có ý gây rối, lúc này anh mới xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Lăng thiếu.”
“Cô ta ở đâu?” Giọng Lăng Tiêu lạnh lẽo không gợn sóng.
Vinson nói đúng sự thật: “Ở quán bar!”
Lăng Tiêu sau đó hỏi: “Với ai?”
Vinson không dám giấu giếm, cũng biết đã giấu không được: “Nam Tầm, Lăng Kha, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Mộ Tư cũng tới, nhưng không chung một bàn với bọn họ.”
Một câu dư thừa cuối cùng làm Lăng Tiêu nghe ra Vinson muốn bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn.
Qua hồi lâu Vinson vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu nói gì, trong lòng có chút sợ hãi, sau một lúc tiếng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trong nửa giờ tôi muốn nhìn thấy người.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt tắt máy.
Vinson nhẹ nhàng thở ra, cất di động đi xoay người bước vào quán bar.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở lại chỗ ngồi thì tiếp tục uống với Nam Tầm.
Đường Nguyên Minh để mặc không ngăn cản, Cố Bắc Thành lại không cách nào chịu đựng mà cướp đi cái ly trong tay cô: “Đừng uống nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay trống trơn, ngẩn ra vài giây, đột nhiên ôm lấy Nam Tầm “Oa” một tiếng khóc lớn.
Không biết có phải uống nhiều quá không, Nam Tầm và Lăng Kha nghe thấy tiếng khóc của Thịnh Hoàn Hoàn thì cũng khóc theo.
Vì thế ba cô gái ôm nhau khóc đứt gan đứt ruột.
Tuy rằng quán bar thực ầm ĩ, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý tới cảnh này, không ít người lấy di động ra quay lại, đây chính là tin nóng siêu cấp.
Vì thế cảnh ba người Thịnh Hoàn Hoàn mất kiểm soát khóc lóc thảm thiết đã lan truyền khắp mạng xã hội, làm đề tài cho người ta nói chuyện say sưa.
Vinson trở lại quán bar liền thấy cảnh này, đau đầu suy nghĩ nên làm sao để lôi Thịnh Hoàn Hoàn ra khỏi Lăng Kha và Nam Tầm.
Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh cũng rất đau đầu, hai người hoàn toàn không ngờ tình thế lại phát triển thành như vậy, thật sự không nên nán lại nữa.
“Chị dâu, em đưa chị trở về.” Cố Bắc Thành kéo Nam Tầm lên.
Tiếp theo Đường Nguyên Minh vươn tay ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, đi nhanh ra bên ngoài quán bar.
Mặt Cố Bắc Thành trầm trầm, lại không ngăn cản.
Mộ Tư vốn định đuổi theo, lại thấy Vinson đi thẳng về hướng Đường Nguyên Minh, ngăn ở trước mặt anh ta, vì thế mới dừng bước chân. Người của Lăng Tiêu sẽ không để Đường Nguyên Minh dẫn cô đi, lúc này xen vào không có ý nghĩa gì cả.
Đường Nguyên Minh nhìn người đàn ông trước mặt, không giận đã oai mà nói: “Tránh ra.”
Vinson cười cười: “Đường thiếu, hiện tại cô ấy còn chưa ly hôn, anh có thể dẫn cô ấy đi đâu?”
Lời Vinson nói giống như chạm vào điểm mấu chốt của Đường Nguyên Minh, một khí thế đáng sợ lập tức trào ra từ người anh: “Tôi sẽ tự đưa cô ấy về nhà, tránh ra.”
Vinson nhướng mày, nghiêng người nhường đường.
Thịnh Hoàn Hoàn uống quá nhiều, lúc này đầu óc quay cuồng, cô nhìn Vinson từ một biến thành hai, chỉ vào anh ngơ ngác mà cười, không biết hôm nay là hôm nào.
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, Vinson lái xe theo sát phía sau, còn thông báo việc này cho Lăng Tiêu.
Trên đường Thịnh Hoàn Hoàn cứ ngủ suốt, Đường Nguyên Minh nhìn cô ngủ mà sắc mặt âm trầm, rất nhiều chuyện từ từ xẹt qua trong đầu anh.
Anh nhìn nhìn chiếc xe phía sau, tiếp theo lấy di động ra.
Nửa giờ sau, Lăng Tiêu không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ có một chiếc xe bị hư hao và Vinson đang quỳ trên mặt đất nhận phạt.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu dừng lại trên người Vinson bị thương nhẹ: “Tra rõ, tìm không thấy thì cậu cũng không cần trở lại.”
Vinson cúi thấp đầu xuống: “Vâng.”
Vinson đi rồi, Lăng Tiêu lại thu được ảnh do Trần Phỉ Phỉ chụp, lại là Lăng Phi gửi cho hắn, còn có tiếng nói phẫn nộ của anh ta: “Anh, anh xem Thịnh Hoàn Hoàn làm gì này, em tưởng chị ta chỉ thích phô trương một chút, thật không ngờ...”
Câu này còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị Lăng Tiêu ném vỡ, màn hình đã nát.
Đám người hầu phía sau Lăng Tiêu căng thẳng cúi thấp đầu xuống, không dám thở mạnh một cái.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Tiêu tức giận đến thế.
….
Sau khi thành công cắt đuôi Vinson, Đường Nguyên Minh tìm một vị trí thoải mái để Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục ngủ.
Anh nhìn gương mặt ngủ say yên bình của Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng hơi nhếch lên: Anh nói sẽ đưa cô trở về, lại không nói lúc nào đưa, là đưa đến Lăng gia hay Thịnh gia.
Một lát sau, điện thoại vang lên, đáy mắt Đường Nguyên Minh xẹt qua mộ tia không vui, lập tức tắt máy, soạn tin nhắn rồi gửi qua: “Thế nào?”
Cấp dưới: “Điều tra ra, Lam Nhan thật sự là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, hơn nữa Mộ Tư cũng đang âm thầm điều tra chuyện này, cần ngăn cản không?”
Đường Nguyên Minh: “Đừng cản hắn, muốn tra cứ để hắn tra, còn em gái của Bạch Băng thì thế nào?”
Cấp dưới: “Mộ Tư cho cô ta 10% cổ phần, cộng thêm hai bất động sản xa hoa, hôn ước giải trừ.”
Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Chỉ như vậy?”
Cấp dưới: “Ý Đường thiếu là?”
Đường Nguyên Minh: “Cảnh cáo cô ta, chúng ta cực cực khổ khổ tìm một quân cờ về, còn chưa phát huy ra giá trị lớn nhất thì sao lại để cô ta chậm trễ không đi tiếp, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy Mộ Tư ở bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, hiểu chưa?”
Cấp dưới: “Tôi đã rõ, nhất định sẽ dùng hết sức giúp đỡ Bạch Tuyết.”
Đường Nguyên Minh: “Mặt khác, đoạn video Thịnh Xán xảy ra chuyện bị người ta xoá sạch rồi, chiếc xe gây tai nạn chạy trốn, đến nay chưa có manh mối, cậu đi tra xem là như thế nào.”