Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng nhìn ông: “Bạch quản gia, nơi này còn không có cả WC, tiếp tục ở chỗ này tôi sẽ điên mất.”
Bạch quản gia cũng biết hầm giam khủng bố như thế nào, vừa lạnh lại âm u, dù là đàn ông cũng chưa chắc có thể chịu được, huống chi cô là một thiên kim tiểu thư nũng nịu...
Bạch quản gia nhìn gương mặt trắng bệch và sợ hãi trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì trầm mặc một lát: “Như vậy đi, tôi để đèn đó, cũng sẽ chuyển lời của cô cho thiếu gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết đây đã là điều duy nhất Bạch quản gia có thể làm, cô biết ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn ông Bạch quản gia, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Ánh sáng có thể đuổi đi sợ hãi trong lòng, cũng có thể xoá tan một ít âm u lạnh lẽo.
Bạch quản gia đi rồi, để lại một ít nước và thức ăn, nói cho cô đây là thức ăn của một ngày.
Cô cầm lấy nước khẽ nhấp môi, không dám chạm vào thứ này. Nơi này không có WC, cô chỉ có thể giảm bớt ăn uống.
Kỳ thật lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã hơi mắc tiểu, nhưng cô thật sự không có dũng khí cởi quần ở chỗ này, đành phải nghẹn.
Không biết có phải có ánh đèn làm hầm giam sáng lên hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy luồng khí lạnh lẽo kia phai nhạt đi rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ cả hành lang, trông cũng không âm trầm như vậy.
Cô không ngồi xổm trong góc vừa rồi, mà từ từ dời bước về phía cái giường sắt kia, cô ngồi xuống nhấc ống quần lên, đầu gối đã bầm tím, đối lập rõ ràng với làn da trắng ngần xung quanh.
Cô buông ống quần, tìm một vị trí tương đối thoải mái để dựa vào, chờ thời gian từ từ trôi qua, trong đầu không ngừng nghĩ cách làm sao để Lăng Tiêu nguôi giận, làm hắn tin tưởng cô.
Bạch quản gia nói bởi vì từ nhỏ bị mẹ đẻ An Lan ảnh hưởng, cho nên Lăng Tiêu rất chán ghét phụ nữ.
Thịnh Hoàn Hoàn từng nghe Thịnh phu nhân nói đến An Lan, trước kia An Lan là một ngôi sao rất nổi, sau đó mượn sắc đẹp gả vào Lăng gia, sau một năm thì sinh ra đứa con trai Lăng Tiêu, từng ân ái với Lăng Hoa Thanh rất nhiều năm.
Nhưng An Lan vốn không phải người an phận, sau khi giữ khuôn phép vài năm, bản tính của bà bắt đầu bại lộ, cùng lúc chơi trò mờ ám với vài người đàn ông.
An Lan này rất có thủ đoạn, ánh mắt cũng rất cao, khi bị paparazzi đưa tin thì có không ít cô gái đều âm thầm ghen ghét, thì ra những người đàn ông mập mờ với bà đều là tài tử phong lưu, diện mạo rất xuất sắc.
Sau khi chuyện này bại lộ, An Lan an phận một thời gian rất dài, cuối cùng Lăng Hoa Thanh vẫn tha thứ cho bà.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mèo mả gà đồng thì sao chịu được tịch mịch?
Chỉ là An Lan trở nên cẩn thận rất nhiều, luôn không để người ta tóm được nhược điểm, mãi đến khi bị Lăng Hoa Thanh bắt gian trên giường thì xảy ra thảm kịch làm rúng động cả thành phố kia.
Năm đó Lăng Hoa Thanh quá thịnh nộ nên đã cầm đao đâm chết người đàn ông thông gian với An Lan, làm tiêu tan nửa đời sau của mình, đến bây giờ vẫn còn ngồi trong tù.
Cho nên Lăng Tiêu nhìn thấy những tám ảnh đó mới giận dữ nhốt cô vào hầm giam, bởi vì cô chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
Thời gian trôi qua từng chút, cánh cửa cuối hành lang vẫn không mở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Bạch quản gia thất bại, ông không có thể thuyết phục Lăng Tiêu.
Bạch quản gia đi vào lúc sáng, tính thời gian thì lúc này Lăng Tiêu đang đi làm ở công ty, chờ hắn trở về đã là chạng vạng, còn có thể là đêm khuya.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vừa đói lại khát, nhưng đây không phải điều cô phiền não nhất, phiền nhất là cô mắc tiểu, sinh lý không được giải quyết, nghẹn đến mức cô rất khó chịu.
Cô cũng muốn tè ra, nhưng đây là hầm giam dạng mở, mỗi khi cô muốn chạy vào góc liền có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, cô căn bản không đi được.
Không biết trôi qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng khó chịu, áp lực tâm lý cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng không thể chịu đựng nữa mà dùng đầu đập vào thanh sắt.
“Phanh... Phanh... Phanh...” Một tiếng lại một tiếng va chạm quanh quẩn không tiêu tan trong hầm giam.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, nghe tiếng động này quanh quẩn vô hạn bên tai, mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên cô, mặt cô đột nhiên trở nên trắng bệch: “Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra ngoài...”
Lúc này, trên lầu một Lăng gia, Bạch quản gia lo lắng nhìn nhìn thời gian, có chút bất an đi qua đi lại ở phòng khách.
Lúc sáng ông đã chuyển lời của Thịnh Hoàn Hoàn đến Lăng Tiêu, hắn nghe xong thì không nói gì, nhịp sống vẫn giống như ngày thường, ăn bữa sáng xong thì đến công ty.
Đi một cái là cả ngày, không gọi về cả một cú điện thoại.
Trong lúc đó Lăng Thiên Vũ có hỏi đến cô, Bạch quản gia còn nói dối là cô trở về Thịnh gia, cậu nhóc thực thất vọng, muốn gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại của cô ở trong phòng.
Vì thế cậu nhóc lôi kéo Bạch quản gia, muốn đưa điện thoại qua cho Thịnh Hoàn Hoàn, kỳ thật cậu cũng muốn đến Thịnh gia xem đứa bé chưa mọc răng kia.
Bạch quản gia phí công phí sức lắm mới làm cậu nhóc bỏ qua ý định này.
Hiện tại một ngày đã qua, mắt thấy lại sắp tối mà Lăng Tiêu còn chưa trở về, xem ra hắn đã quyết tâm muốn trừng phạt Thịnh Hoàn Hoàn.
Càng chờ Bạch quản gia càng bất an, ông gọi dì Hà tới: “Bà đi tầng hầm nghe có tiếng động gì không.”
Dì Hà nghe xong thì lập tức biến sắc. Dì Hà biết rất rõ về lời đồn trong tầng hầm, ban ngày bà còn dám vào, nhưng tới buổi tối thì thật sự quá đáng sợ.
Bạch quản gia thấy bà chậm chạp không đáp thì nói: “Bà sợ cái gì, thiếu phu nhân còn bị nhốt một mình trong hầm giam kìa, dẫn hai người đi với bà đi.”
Lúc này dì Hà mới gật đầu, kêu hai vệ sĩ trẻ tuổi đi cùng bà vào tầng hầm.
Vừa đi vào còn an tĩnh, khi họ bước vào bên trong thì bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng “Phanh... Phanh...”.
Dì Hà bị dọa hét lên, suýt đã nhảy lên người vệ sĩ. Tiếp theo liền nghe được một giọng nói như có như không đang gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói kia trầm thấp khàn khàn lại mờ ảo...
Trừ cái này ra, tiếng “Phanh... Phanh...” kia vẫn luôn quanh quẩn không tiêu tan, mà họ lại không nghe thấy tiếng hét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn.
Dì Hà vội vàng lôi kéo hai vệ sĩ rời khỏi tầng hầm ngầm.
Sau khi đi lên, dì Hà kể hết từ đầu đến cuối những chuyện vừa rồi cho Bạch quản gia nghe. Bạch quản gia nghe xong thì sắc mặt trở nên rất nặng nề, lập tức phất tay: “Mau, các người đều đi theo tôi.”
Khi đoàn người vội vã đi vào hầm giam, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang che tai lại nhắm chặt mắt, run bần bật co ro trong góc, dưới người ẩm ướt.
“Thiếu phu nhân.” Bạch quản gia vội vàng mở cửa đi vào.
Cảm giác được có người chạm vào cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa liên tục kêu thảm thiết, khi thấy rõ mặt Bạch quản gia thì trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trở lại phòng ngủ chính, Bạch quản gia bảo người hầu tắm rửa cho cô, ông đi ra ngoài gọi điện cho Lăng Tiêu.
Một giờ sau Lăng Tiêu mới trở về, hắn lạnh nhạt liếc nhìn cô gái trên giường một cái, hỏi Bạch quản gia: “Cho người tới khám chưa?”
Bạch quản gia gật đầu: “Khám rồi, nói là bị cảm lạnh.”
Lăng Tiêu hừ lạnh: “Bị cảm lạnh đến mức hôn mê bất tỉnh?”
Bạch quản gia chần chờ một lát, mới châm chước nói: “Thiếu phu nhân đã bị kinh sợ, hình như... Hình như nhìn thấy thứ không sạch sẽ.”