Hứa Hương Tuyết làm như thế thì về sau Thịnh Hoàn Hoàn còn ngẩng đầu được ở nhà chồng hay sao?
Nhưng Hứa Hương Tuyết lại quyết giữ ý mình, cứ như xem không hiểu sắc mặt người khác: “Sao lại không vội? Ông biết hiện tại khó thuê cửa hàng mặt tiền đến mức nào, tiền thuê đắc cỡ nào không, chúng ta mới trở về còn chưa đứng vững gót chân, nếu không có người giúp đỡ thì khởi bước gian nan đến mức nào?”
“Cháu rể có tài sản có quan hệ ở Hải Thành, chút việc nhỏ này chẳng là vấn đề gì với cậu ấy, mọi người đã nói sẽ trợ giúp chúng ta, mọi người đều là người một nhà, cần gì khách sáo như thế?”
Lời Hứa Hương Tuyết nói làm Thịnh phu nhân và Thịnh Hoàn Hoàn không thể chịu đựng nổi.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu là vợ chồng đồng lòng, nghe lời này cũng thôi, nhưng cuộc hôn nhân này là Thịnh Hoàn Hoàn nhục nhã cầu xin được, hai vợ chồng căn bản không có tình cảm.
Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt, chỉ cảm thấy những lời này của Hứa Hương Tuyết như một loạt cái tát vả mạnh vào mặt cô.
Hai cụ Thịnh gia tức đến mặt đỏ bừng, những người khác không dám nói gì, không khí rất xấu hổ.
Mọi người nghĩ thầm, sống tới giờ mới thấy được loại người như bà Hứa đây, Thịnh phu nhân có người thân thích chẳng ra gì như thế cũng xui xẻo.
Lúc này tiếng cười sang sảng của Lăng lão thái thái đánh vỡ không khí xấu hổ: “Ha ha, còn không phải là một cửa hàng sao, bà già này có rất nhiều, mợ của Hoàn Hoàn nói không sai, chúng ta đều là người một nhà, hiện tại làm buôn bán khởi bước gian nan, các người vừa về nước còn chưa đứng vững gót chân, có thể giúp đương nhiên là giúp.”
Hứa Hương Tuyết nghe vậy thì lập tức vui mừng ra mặt: “Cảm ơn bà xui gia, tôi đã nói Hoàn Hoàn số tốt, có nhà chồng như bà thật là phúc của nó mà.”
Nói xong, bà ta còn đắc ý nhìn Thịnh Giai Minh một cái, cứ như đang nói: Ông xem giữ thể diện có tác dụng gì, tôi vừa quấy một chút đã có chùa được một cửa hàng.
Thịnh Giai Minh chỉ cảm thấy không dám ngẩng đầu, mà Hứa Hương Tuyết lại đắc chí, trong lòng nghĩ nếu có thể đòi thêm một cửa hàng từ Thịnh Giai m thì bọn họ có thể cùng mở hai hiệu thuốc, bên này không có lời thì bên kia gỡ gạt được thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người mợ này, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hiện tại hắn không nói một câu, trong lòng nhất định đang chê cười!
Lúc trước cô chủ động tiếp cận hắn, trong lòng hắn đã xem thường cô, vẫn luôn như vậy.
Cho nên hắn không có chút tôn trọng nào đáng nói, chỉ coi cô là bảo mẫu. Không, thậm chí còn không bằng bảo mẫu, chỉ là một món hàng hắn mua về có thể tùy tiện xử lý thôi.
Kế tiếp bọn họ nói cái gì, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghe vào, cô nhìn bàn tay chảy máu của Lăng Tiêu dưới bàn, thật lâu sau vẫn không mở miệng.
Lăng Tiêu nhìn cô gái rũ mặt xuống, sắc mặt cô trắng đến mức trong suốt, đôi môi hồng nhuận biến thành màu hồng nhạt, giống như búp bê thuỷ tinh chạm vào liền vỡ vụn, làm người ta đau lòng.
Nhưng lúc này, trên mặt Lăng Tiêu không có chút thương tiếc nào, chỉ đầy mặt âm u lạnh lẽo, hắn bị thương mà cô không muốn giúp hắn băng bó sao?
Từ khi vào cửa, Lăng Tiêu vẫn luôn chờ Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện hắn bị thương, nhưng hiển nhiên tâm tư của cô căn bản không nằm trên người hắn.
Cho dù hắn ngồi bên cạnh cô, cô vẫn không nhận thấy sự dị thường của hắn.
Hắn vẫn luôn đợi, đợi cô phát hiện hắn bị thương.
Nhưng hắn thất bại.
Vì thế, hắn âm thầm nhắc nhở cô.
Cô phát hiện, lại không nói gì cả, chỉ làm như không thấy.
Hắn vẫn luôn đợi, đợi cô mở miệng, nhưng hắn vẫn thất bại.
Thấy hắn bị thương, cô không lo lắng chút nào, không đau lòng chút nào, cứ để mặc máu của hắn tiếp tục chảy.
Nếu người bị thương là Mộ Tư, là Đường Nguyên Minh, là Cố Bắc Thành, cô sẽ thờ ơ như bây giờ sao?
Hôm nay hắn còn ở nhà đợi một ngày, chỉ vì chờ một cú điện thoại của cô, đây thật là chuyện ngu xuẩn nhất hắn từng làm từ nhỏ đến lớn.
Tuy cô gái này ngồi bên cạnh hắn, nhưng trái tim cô căn bản không nằm trên người hắn, vì sao hắn phải ra mặt cho cô?
Người hầu bắt đầu bưng bữa tối lên bàn, Thịnh phu nhân tiếp đón khách khứa xong thì đến ngồi xuống bàn ăn, bảo người hầu dọn sạch cái bàn này.
Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, hắn còn chưa kịp mở miệng từ biệt thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn: “Anh đi lên lầu với tôi một chuyến.”
Lăng Tiêu cúi đầu, thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng gương mặt tái nhợt lên nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, cô biết hắn muốn đi.
Lăng Tiêu rất muốn ném tay cô ra, trái tim cô căn bản không nằm trên người hắn, hắn cần gì để ý mặt mũi của cô và Thịnh gia?
Nhưng không biết sao, hắn vẫn lên lầu cùng cô.
Hứa Hương Tuyết che miệng cười pha trò: “Vợ chồng son thật là thân mật.”
Lăng lão thái thái vui vẻ nhìn về phía Đường lão thái thái: “Dựa theo độ ân ái của tụi nó, rất nhanh tôi có thể ôm cháu rồi.”
Đường lão thái thái khẽ “Hừ” một tiếng, cái bà già này muốn làm bà tức chết sao?
Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh rất thản nhiên, thậm chí khóe miệng còn hiện lên ý cười, nhưng đáy mắt lại đầy sự khủng bố làm người ta run sợ.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lăng Tiêu vào phòng liền đi lấy hòm thuốc, khi trở về thì thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cô bình tĩnh nói: “Cởi áo.”
Lăng Tiêu thờ ơ: “Tay bị thương, không cởi được.”
Vừa rồi nhéo cô mạnh lắm mà, hiện tại lại không còn sức để tháo nút luôn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ hơi nhíu mày, đi đến trước mặt hắn rồi tháo từng cái nút áo khoác ra, ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên người cô, hơi thở của đối phương chui vào chóp mũi hai người, không khí đột nhiên trở nên rất mập mờ.
“Sao lại bị thương?” Thịnh Hoàn Hoàn thử đánh vỡ loại mập mờ áp lực này.
Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, thản nhiên nói: “Có lẽ có người không hy vọng tôi tới tham gia tiệc đầy tháng nên tạo ra vụ tai nạn xe này.”
Nhìn khắp Hải Thành, ai dám đối đầu với Lăng Tiêu? Huống chi chỉ là một bữa tiệc đầy tháng, không có ích lợi kinh tế gì đáng nói, ai lại mất công làm như thế?
Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không tin thật: “Báo cảnh sát chưa? Bị thương vì sao không đi bệnh viện?”
Cô nhìn thời gian, từ lúc cô gọi điện thoại đến khi hắn xuất hiện ở Thịnh gia mới chỉ qua hai mươi phút, trên đường còn xảy ra tai nạn, công ty của hắn cách Thịnh gia gần như thế sao?
Lăng Tiêu không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô không hiếu kỳ tôi nói đến ai sao?”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại trước ngực hắn: “Anh hoài nghi là tôi?”
Lăng Tiêu: “...”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc giải thích: “Không phải tôi, tôi sẽ không làm như vậy.”
Lăng Tiêu: “...”
Chỉ số thông minh của cô gái này là bao nhiêu? Hắn có nói là cô sao?
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Cho cô mượn mười lá gan cô cũng không dám.”
Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu cẩn thận cởi áo khoác trên người hắn ra: “Có lẽ chỉ đơn thuần là một sự số.”
Lăng Tiêu cười lạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô quên lần trước Vinson bị tai nạn xe không? Cũng đúng, lúc ấy cô uống đến bất tỉnh nhân sự, cho dù bị người ta hiếp cũng không biết.”
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, cúi đầu không nói nữa.
Lăng Tiêu nhìn cô gái làn da gần như trong suốt trước mặt, duỗi tay bóp lấy cằm cô: “Hiện tại biết là ai chưa?”