Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Trần Do Mỹ run run rẩy rẩy nhìn Cố Nam Thành, trên gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay tràn ngập áy náy: “Anh Nam Thành, làm sao bây giờ, đều là em không tốt, là em liên luỵ anh, em là tội nhân...”
Trần Do Mỹ rưng rưng nước mắt, nâng tay lên hung hăng vả vào mặt mình.
Cái bạt tai này đặc biệt vang dội, Cố Nam Thành nghe thôi đã thấy đau lòng, gã bước nhanh tới, ôm chặt lấy Trần Do Mỹ đang lung lay sắp đổ: “Đừng như vậy Tiểu Mỹ, em không có sai, người sai là anh.”
Trần Do Mỹ đẩy Cố Nam Thành ra, nhu nhược đáng thương mà khóc: “Không, đều do em, anh Nam Thành, anh mau trở về đi, trở về giải thích với chị Nam Tầm, hứa với chị ấy sau này không ngó ngàng đến em nữa, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”
Nhìn Trần Do Mỹ khóc như hoa lê dính hạt mưa, sao Cố Nam Thành lại nhẫn tâm làm vậy được?
Trần Do Mỹ tự trách: “Sao em lại làm ra chuyện này, biết anh đã kết hôn, biết anh và chị Nam Tầm đã có con, sao em có thể làm ra chuyện này, anh Nam Thành, em là tội nhân.”
Cố Nam Thành lại ôm lấy Trần Do Mỹ: “Đừng nói nữa, một cây làm chẳng nên non, là anh tự nguyện, không có ai ép anh. Tiểu Mỹ em đừng lo, ở lại đây dưỡng thương cho tốt, chuyện khác giao cho anh tới xử lý.”
Trần Do Mỹ lắc đầu: “Không, em không thể ở lại đây, em muốn dọn về nhà, anh Nam Thành, anh đi đi, về sau đừng quan tâm đến em nữa, trở về xin chị Nam Tầm tha thứ cho anh, sống hạnh phúc với chị ấy, còn em... Anh hãy quên em đi!”
“Em có thể đi nơi nào? Đi tìm người anh không nên thân và người mẹ chỉ biết có tiền của em, sao anh yên tâm giao em cho họ được?” Cố Nam Thành thực giận dữ: “Còn nữa, anh không trở về xin Nam Tầm tha thứ, cô ta muốn sống tiếp thì sống, không muốn thì thôi.”
Trần Do Mỹ nghe xong thì bất lực khóc thút thít: “Nhưng nếu em tiếp tục ỷ lại vào anh thì sẽ thành tội nhân chen chân vào cuộc hôn nhân của anh, em không muốn như vậy.”
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn ở chỗ này, nghe thấy Trần Do Mỹ nói thế thì sẽ nhổ nước bọt vào mặt cô ta, làm kỹ nữ mà còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, nếu không muốn như vậy thì còn ở bên Cố Nam Thành làm gì?
Chỉ tiếc Cố Nam Thành lại không nhìn thấu được đóa bạch liên này.
Gã nói: “Cuộc hôn nhân của anh và Nam Tầm đã tồn tại vấn đề, cho dù hôn nhân tan vỡ cũng không liên quan đến em, đừng tự trách nữa Tiểu Mỹ.” Cố Nam Thành ôm chặt lấy cô gái nhu nhược đáng thương không buông tay: “Nếu anh là người đàn ông đầu tiên của em thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, trong khoảng thời gian này phải để em chịu thiệt trước, chờ anh xử lý xong mọi chuyện thì chắc chắn sẽ để em quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.”
Trần Do Mỹ nhìn gã bằng ánh mắt phức tạp: “Em... Thật sự có thể chứ?”
Cố Nam Thành gật đầu: “Đương nhiên, trừ phi em không muốn.”
Trần Do Mỹ liên tục lắc đầu: “Không, em muốn, nhưng chị Nam Tầm...”
Cố Nam Thành vô tình nói: “Mặc kệ cô ta, em đã quên cô ta đối xử với mình thế nào à? Người đáng thương nhất định có chỗ đáng giận, Nam Tầm ỷ anh yêu cô ta mà kiêu ngạo ương bướng nhiều năm như thế, anh đã sớm chịu đựng đủ rồi.”
Nam Tầm và Trần Do Mỹ hoàn toàn là hai dạng tính cách, một người cứng rắn độc lập, một người nhu nhược ngoan ngoãn, Cố Nam Thành cảm thấy Trần Do Mỹ càng giống phụ nữ, càng biết săn sóc gã quan tâm gã, coi gã là trung tâm.
Trần Do Mỹ vẫn lộ ra vẻ mặt rối rắm: “Nhưng Hoan Hoan là vô tội.”
Cố Nam Thành nghĩ đến đứa con gái xinh đẹp đáng yêu kia thì mặt hơi trầm xuống: “Hoan Hoan là con gái anh, anh nhất định sẽ không để nó chịu khổ, Nam Tầm theo anh nhiều năm như thế, anh cũng sẽ không bạc đãi cô ta, yên tâm đi Tiểu Mỹ, anh sẽ xử lý tốt những việc này, chờ anh...”
Cố gia
Ba ngày này Nam Tầm ăn không vô ngủ không được, thân thể đã không chịu nổi mà sinh bệnh, lúc này cô ấy đang phát sốt, cổ họng khàn khàn, môi khô nứt bong da, dưới mắt thâm quầng, cả người rất tiều tụy, cứ như già đi mấy tuổi.
Thu được ảnh và video giường chiếu do phóng viên gửi đến, biểu hiện của Nam Tầm thực bình tĩnh, lập tức chuyển khoản thanh toán.
Sau đó cô ấy click mở đoạn video chỉ có mười mấy giây kia, xem đi xem lại rất nhiều lần, xem từ sáng đến chiều, mãi đến khi điện thoại hết pin tự động tắt máy.
Cô sạc pin điện thoại, lại mở lên lần nữa.
Lúc này rốt cuộc Cố Nam Thành cũng trở lại, mang đầy lửa giận bước vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã hùng hổ doạ người, dáng vẻ như không nhịn được muốn xé nát cô ra: “Cô dám phái người theo dõi tôi, Nam Tầm, từ khi nào cô học được ba cái trò nhàm chán này, mau giao ảnh ra đây.”
Nam Tầm buông điện thoại, quay người lại nhìn chòng chọc vào gã, giọng nói khàn khàn đặc biệt bình tĩnh: “Ảnh gì?”
Cố Nam Thành nhìn Nam Tầm, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời, khí thế cũng yếu đi, có chút suy sụp mà ngồi xuống mép giường: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Nam Tầm đứng đó nhìn gã, cực kỳ lạnh nhạt.
Cổ họng Cố Nam Thành nghẹn nghẹn, rất nhiều lần không mở miệng được, nhìn vào mắt Nam Tầm, gã càng muốn lui bước.
Nhưng nghĩ tối hôm qua Trần Do Mỹ quyến rũ nở rộ dưới người mình và chiếc khăn trải giường còn dính máu kia, hình ảnh cô ta như hoa lê dính mưa, cảnh cô ta đau đớn tự trách, trái tim gã lại cứng rắn lên vài phần.
“Nam Tầm, ba ngày này tôi không trở về, chắc cô đã đoán được tôi và Trần Do Mỹ ở bên nhau, hiện tại tôi hỏi cô một câu, phóng viên kia có phải cô phái tới hay không?”
Nam Tầm trầm mặc nhìn hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cố Nam Thành bậc lửa châm điếu thuốc, dùng sức rít một hơi: “Phải làm thế nào cô mới bằng lòng xoá ảnh?”
Lần này cuối cùng Cố Nam Thành cũng nghe được câu trả lời của Nam Tầm.
Cô ấy nói: “Chờ ảnh chụp phát huy tác dụng lớn nhất của nó thì tất nhiên sẽ xóa, đã tốn tiền rồi, cũng phải có chút hồi báo đúng không?”
Sắc mặt Cố Nam Thành trầm xuống: “Cô nói vậy có ý gì?”
Nam Tầm cong cong khóe miệng: “Cố Nam Thành, chúng ta kết hôn bảy năm, anh còn chưa hiểu tôi à? Anh thọc một đao vào tim tôi, anh nói tôi sẽ báo đáp anh như thế nào?”
Cố Nam Thành quá hiểu Nam Tầm, tuy cô ấy không phải người có thù tất báo, nhưng nếu ai chạm vào điểm mấu chốt thì cô ấy nhất định sẽ như rắn độc trả thù gấp mười lần gấp trăm lần.
Cố Nam Thành nhìn cô gái đã ngủ chung giường bảy năm với mình, nay sắc mặt đã trở nên tiều tụy vàng vọt, gã đột nhiên phát hiện mình không yêu cô như trong tưởng tượng.
Gã đã sớm quên cảm giác tim đập thình thịch khi lần đầu gặp cô thời niên thiếu!
Hiện tại, người phụ nữ đứng trước mặt gã đã không còn hào quang của ngày xưa, chỉ là một người đàn bà nội trợ quá ư bình thường, có thể mặc sức tìm được cả đống trên đường cái.
Trầm mặc hồi lâu, Cố Nam Thành mới mở miệng: “Nam Tầm, cô muốn trả thù tôi thì cứ làm, là tôi có lỗi với cô, nhưng đừng chạm vào Trần Do Mỹ, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Nam Tầm lại cố tình muốn đối đầu với gã: “Hai người các người, đừng ai mơ tưởng trốn thoát.”
Mặt Cố Nam Thành hoàn toàn sầm xuống: “Cô thật sự muốn trở mặt với tôi?”
Nam Tầm trả lời: “Đây chỉ là bắt đầu, về sau còn phải trở mặt dài dài, hiện tại rẽ phải, lập tức cút khỏi nơi này, đừng làm dơ chỗ ở của tôi.”