Bọn họ còn có một sân bắn diện tích rất lớn, bên trong có rất nhiều dự án thú vị, nhưng chủ yếu là sở thích cá nhân, kinh doanh mà không để tâm quản lý, làm ăn không quá đông đúc, nhưng miễn cưỡng còn có thể chống đỡ.
Hiện tại Nam Tầm có rất nhiều thời gian, cô có thể đặt càng nhiều tâm tư vào sự nghiệp, nếu còn chưa nghĩ ra làm cái gì thì cứ đi xử lý công việc ở tiệm châu báu và sân bắn.
Còn Cố Hoan, tạm thời Nam Tầm chưa tính đưa cô bé đến trường, trong khoảng thời gian này đi theo cô trước, cũng may cô có thể xử lý mọi chuyện rất nhanh, kinh doanh mấy cửa hàng chẳng phải gánh nặng gì với cô, cô còn có rất nhiều thời gian ở bên Hoan Hoan.
Giữa trưa, Nam Tầm hẹn Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha ra gặp mặt, nói ra suy nghĩ của của mình với các cô, cô muốn Hạ Tri Vi đặc biệt thiết kế mấy vòng tay cho họ để đeo trên cuộc thi quốc tế.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha có thể lấy được thành tích tốt trên cuộc thi, tiến vào trận chung kết đứng trên bục nhận thưởng thì cả nước đều có thể nhìn thấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ổn, nhưng đau đầu là làm sao thuyết phục Lăng Tiêu, dù sao hắn cũng là ông lớn đứng phía sau đoàn xe, không có phí tài trợ thì tương đương là tuyên truyền miễn phí, cái này xem như vụ làm ăn thâm hụt vốn đối với Lăng Tiêu.
Nam Tầm và Lăng Kha nhìn cô không dời mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể đầu hàng: “Được rồi, em cố gắng thử xem.”
Nói xong, Nam Tầm bảo Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn đi trước, cô muốn chờ người.
Chừng 3 giờ chiều, một người đàn ông trẻ đi tới, cậu chừng hai mươi tuổi, để tóc ngắn gọn gàng, quần jean áo thun trắng, thực sạch sẽ cũng rất bảnh trai.
Tiểu Hoan Hoan nhìn thấy cậu thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Cái chú này đẹp trai quá!
Anh chàng vừa đến lập tức ngồi xuống đối diện Nam Tầm, sau đó chống gương mặt mê người này cười với Cố Hoan: “Chào con, mỹ nữ nhỏ.”
Cố Hoan ngượng ngùng: “Chào chú nhỏ.”
“Ngoan, thật đáng yêu.” Anh chàng thu nụ cười lại rồi đánh giá Nam Tầm: “Chị là Tầm?”
Nam Tầm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cậu nhìn có vẻ...”
Anh chàng cười nói: “Quá trẻ?”
Nam Tầm không phủ nhận: “Đúng vậy, làm tôi rất bất ngờ.”
Tuổi này còn là sinh viên thì phải!
Nam Tầm là cao thủ máy tính, đồng thời cũng là một hacker rất lợi hại, cô quyết định gia nhập The Matrix, tối hôm qua cô đã thông qua kiểm tra.
Chỉ là không ngờ phía Đế Quốc lại phái một cậu nhóc trẻ như thế tới kết nối với cô.
“Không có việc gì, tôi sớm đã quen, chúng ta là một đoàn thể rất trẻ, độ tuổi lớn nhất không vượt qua 35, đây là hợp đồng, chị xem trước đi, không thành vấn đề thì ký tên lên trang cuối.”
Nói xong, anh chàng lấy ra một phần hợp đồng từ ba lô rồi đưa cho Nam Tầm.
Nam Tầm lật lật, không phát hiện vấn đề gì thì lật đến trang cuối, chỗ bên A đã được ký tên ấn dấu tay sẵn.
“King?” Nam Tầm chỉ vào tên tiếng Anh bên A, nghi hoặc nhìn về phía anh chàng.
Anh chàng cười nói: “Đây là tên của ông chủ chúng tôi, có vấn đề gì sao?”
Nam Tầm lắc lắc đầu, đâu thể nói cái tên này làm cô nhớ tới một con chó đúng không?
Con chó trước kia Diệp Sâm nuôi cũng tên là King.
Sau khi ký tên ấn dấu tay xong, anh chàng cất hợp đồng đi, vươn tay về hướng Nam Tầm: “Tên thật của tôi là Diệp Thần, rất vui được làm quen với chị, hy vọng về sau hợp tác vui sướng.”
Nam Tầm vươn tay cười nói: “Hợp tác vui sướng.”
Nhưng hình như cô đã nghe thấy tên của cậu ta ở đâu rồi, Diệp Thần, Diệp Thần, nghe qua ở đâu chứ, thật quen tai!
Nói xong chính sự, Diệp Thần lại không tính rời đi mà cười với Nam Tầm: “Không ngại mời tôi ăn một chút gì chứ?”
Nam Tầm hào phóng cười nói: “Đương nhiên.”
Cô bảo người phục vụ lấy thực đơn lại đây rồi đưa cho Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn về phía Cố Hoan đang chống khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm cậu không dời mắt, cậu lập tức lộ ra một nụ cười rất thu hút: “Mỹ nữ nhỏ, muốn chú ôm không?”
Cố Hoan kích động nhìn về phía Nam Tầm: “Mẹ, được không ạ?”
Nam Tầm thường xuyên dở khóc dở cười với đứa con gái tuổi còn nhỏ đã lộ ra bản tính mê trai. Trước kia mỗi lần Cố Bắc Thành có mặt thì Cố Hoan sẽ chẳng cần đến ai mà bám dính lấy Cố Bắc Thành, bởi vì gã rất đẹp trai.
Vì thế, Cố Nam Thành không ít lần ganh tỵ.
Nam Tầm cười cười: “Đương nhiên.”
Tuy là lần đầu tiên gặp Diệp Thần, nhưng cậu trai bảnh bao này lại làm cô cảm thấy thực thân thiết, không bài xích chút nào.
Diệp Thần ôm lấy cô bé, mở thực đơn ra: “Bé con, con chọn đi, con gọi cái gì thì chú ăn cái đó.”
“Thật không ạ? Vậy con muốn cái này, cái này, còn có cái này.”
Cô bé chuyên chọn mấy món có màu sắc tươi đẹp.
Lúc chờ món lên, Diệp Thần còn biến ma thuật cho Cố Hoan xem. Cô bé đặc biệt vui vẻ, hai mắt cười cong cong như ánh trăng.
Nhìn con gái vui vẻ, Nam Tầm cũng nhịn không được nhếch khoé môi lên theo.
“Nam Thành, đó không phải chị Nam Tầm sao?”
Cách đó không xa, Trần Do Mỹ chỉ về hướng Nam Tầm, đáy mắt mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, cô ta không ngờ sẽ gặp được Nam Tầm trong nhà ăn nho nhỏ này.
Cố Nam Thành quay đầu lại, nhất thời cũng không nhận ra Nam Tầm.
Nam Tầm cắt tóc ngắn, trang điểm nhẹ, mặc áo sơmi màu nhạt và chân váy, dưới chân mang đôi giày cao gót, cẳng chân thon dài vừa thẳng lại trắng, cả người như hoàn toàn thay đổi, trông thật thanh nhã thoát tục.
Chỉ mấy ngày không gặp, Cố Nam Thành không ngờ Nam Tầm lại thay đổi nhiều như thế.
“Người đàn ông kia là ai, hình như Hoan Hoan và chị Nam Tầm đều rất thích anh ta.”
Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành nhìn chằm chằm vào Nam Tầm thì thông minh mà dời sự chú ý của gã đi.
Lúc này Cố Nam Thành mới phát hiện Cố Hoan và Diệp Thần, ánh mắt gã dừng lại trên người Diệp Thần, đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo xuất chúng, trông rất ấm áp, nếu là ở trường đại học chắc cũng phải là một hotboy.
Cố Nam Thành biết hết thân thích của Nam Tầm, nhưng gã không nhớ trong đám thân thích bạn bè của cô có người như vậy.
“Không phải chị Nam Tầm đang xem mắt đó chứ?” Trần Do Mỹ làm ra vẻ giật mình mà nhìn về phía Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành cứng lại: “Sao thằng ẻo lã đó lọt được vào mắt cô ta.”
Xem mắt?
Dạng phụ nữ cao ngạo như Nam Tầm sao lại chịu đi xem mắt, còn là loại nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh này.
“Nhưng trông Hoan Hoan có vẻ rất thích anh ta.”
Trần Do Mỹ lại nói: “Tuy người kia nhìn rất trẻ, nhưng không chừng đã đi làm việc rồi, anh xem chị Nam Tầm cười rất vui vẻ với người đó kìa.”
Cố Nam Thành lại quay đầu, thấy Diệp Thần đang đúc Cố Hoan ăn kem, Nam Tầm cưng chiều nhìn Cố Hoan, khóe miệng xinh đẹp nhếch rất cao.
Nhìn ra được hai mẹ con Nam Tầm đều rất thích người kia, không có chút phòng bị và kháng cự nào, trong lòng Cố Nam Thành hơi chua chát, vừa ly hôn mà cô đã gấp gáp muốn tìm cha kế cho Hoan Hoan như vậy sao?
Cô ta thật sự vừa mắt thằng ranh hỉ mũi chưa sạch này?
Trần Do Mỹ duỗi tay giữ chặt Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, không thì chúng ta đổi chỗ đi?”
Sắc mặt Cố Nam Thành không quá tốt: “Đi thôi!”
Mãi đến khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi, Nam Tầm vẫn không biết họ đã từng đến đây.
Tiếp xúc càng lâu, Nam Tầm càng thích Diệp Thần, cậu trai này chẳng những bảnh bao hài hước, mà còn rất giỏi trong việc dỗ trẻ con.