Thịnh Hoàn Hoàn dọn sạch phòng sách, trở lại giường nằm xuống, thân nhiệt của Lăng Tiêu đã khôi phục bình thường, cuối cùng cô cũng an tâm nhắm đôi mắt mỏi mệt lại.
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình bị Lăng Tiêu ôm vào ngực, hắn nói một câu bên tai cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, đừng phản bội tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đã quen với vòng tay này, cứ cọ cọ trong lòng hắn, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm, bên gối đã không còn ai, ổ chăn lạnh như băng, Lăng Tiêu đã thức dậy từ rất lâu.
Sớm như vậy đã đến công ty sao?
Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện của Mộ Thành Chu với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội đứng dậy, đi chân trần chạy ra ngoài, thấy Lăng Tiêu mặc sơ mi trắng và quần tây đen, xoắn tay áo bưng chiên trứng và nướng bánh mì đi ra từ phòng bếp.
Cái đồng hồ sang quý trên cổ tay và khí chất sạch sẽ tôn quý chẳng liên quan gì đến hành động hiện giờ của hắn, nhưng lại làm cô cảm thấy rất ấm áp.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy, giờ khắc này Lăng Tiêu còn anh tuấn mê người hơn bất cứ lúc nào, làm tim người ta đập thình thịch.
“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đang nằm mơ, Lăng Tiêu thức dậy sớm là để vào bếp làm bữa sáng, không phải lại sốt đó chứ?
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên bàn chân trắng nõn của cô, mày nhăn lại: “Đi giày vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn như bừng tỉnh từ trong mộng, vui vẻ cười nói: “Tôi đi ngay.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vệ sinh cá nhân, mặc chiếc váy dài đi ra, tóc quấn lên cao cao, trên mặt còn trang điểm nhẹ, nhìn còn ngọt ngào ngon miệng hơn cả bữa sáng trên bàn.
Nhìn cô gái đã trang điểm tỉ mỉ, trên đôi môi Lăng Tiêu xuất hiện ý cười như có như không, Thịnh Hoàn Hoàn bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nổi lòng không chỗ giấu diếm: “Tôi đi gọi Thiên Vũ.”
“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu gọi cô lại: “Ngồi xuống.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi đến chỗ hắn, Lăng Tiêu kéo ghế ra, đôi tay thon dài mạnh mẽ đặt trên bả vai cô, đè cô xuống, sau đó hắn kéo cái ghế đối diện ra rồi ngồi xuống, mày kiếm hơi nhướng lên: “Ăn đi!”
“Nhưng Thiên Vũ...”
“Không cần quan tâm nó.” Lăng Tiêu đẩy bánh mì nướng đến trước mặt cô, trên gương mặt thâm thúy có thêm nét dịu dàng so với bình thường, giọng nói cũng rất dễ nghe: “Nếm thử xem.”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nhếch lên, cảm giác này cứ như đang hẹn hò, làm cô cảm thấy thực không chân thật: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Ngủ một giấc dậy lại hắn đã trở nên dị thường như thế, làm cô lo sợ bất an.
Chút dịu dàng trên mặt Lăng Tiêu dần dần bị lạnh lẽo thay thế, hắn nhìn bữa sáng trên bàn, chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên tôi xuống bếp, là bà nội dạy, khi đó tôi vừa lên cấp hai.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
Xem ra chuyện xét nghiệm DNA thật sự đả kích Lăng Tiêu rất lớn, có nên nói thẳng chuyện của Tích Nhi cho hắn không?
Lăng Tiêu cười cười, trên mặt đầy nguội lạnh: “Cô không cần nhìn tôi như vậy, cho dù tôi không phải con của Lăng gia, không có thân phận người thừa kế, nhưng cũng không bỏ đói cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn vội nói: “Tôi không có ý này.”
“Ăn đi! Đừng khẩn trương, không ai lay động được thân phận của tôi, cho dù bà nội cũng vậy.”
Lăng Tiêu nói rất vô tình, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy hắn đang ngụy trang thành dáng vẻ không thèm để ý, kỳ thật trong lòng hắn quan tâm hơn bất cứ ai.
Ngực Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn, cô nghĩ mình phải nói thẳng mọi chuyện với hắn: “Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội...”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng thì di động của Lăng Tiêu đã reo lên.
Lăng Tiêu mở di động ra, nhìn tin tức vừa lấy được thì đáy mắt xẹt qua một tia âm u, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không dời mắt đi.
Cô gái này đang lén điều tra hắn!
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một cái: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, là tin rác thôi.” Lăng Tiêu dời mắt đi, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái trên màn hình để trả lời, sau đó đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì gấp?”
Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!
Nghe Lăng Tiêu nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện Mộ Thành Chu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện DNA: “Đúng rồi, tôi muốn làm phiền anh phái vài người qua bảo vệ ba mẹ tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn do dự, sau đó giải thích với Lăng Tiêu: “Anh biết Mộ Thành Chu không, ông ta vượt ngục.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Mộ Thành Chu là chú của Mộ Tư, ba từng đắc tội ông ta vì Mộ Tư, người này làm việc luôn rất độc ác, tôi lo ông ta vượt ngục sẽ đến trả thù.” Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, bất an mà nhìn Lăng Tiêu và nói: “Cho nên tôi muốn nhờ anh phái người đến nhà tôi bảo vệ ba mẹ.”
Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại.
Trong mắt cô, hắn chỉ là một cái chân thô to có thể dựa vào, tối hôm qua cô làm như vậy không phải vì lo cho sức khoẻ của hắn thật, mà là sợ chỗ dựa của mình ngã xuống đúng không?
Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấu suy nghĩa của Lăng Tiêu, cô hoảng loạn: “Tôi biết không nên làm phiền anh chuyện này, nhưng hiện tại trên tay tôi không có người tin được, hơn nữa họ cũng không có bản lĩnh kia.”
“Mộ Tư thì sao?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, cũng không muốn giấu hắn: “Anh ta muốn hỗ trợ, nhưng bị tôi từ chối.”
Quả nhiên, hiện tại cô và người đàn ông kia vẫn còn giữ liên hệ.
Lăng Tiêu cười cười, đáy mắt lại rất lạnh lẽo: “Phải không, làm rất tốt, tôi sẽ phái người qua đó.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói “Lăng Tiêu, cảm ơn anh.”
Lăng Tiêu gật đầu, lại hỏi một câu: “Còn có chuyện gì không?”
Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rồi nói: “Chờ cuộc thi đua xe kết thúc, tôi muốn đến Thịnh Thế đi làm.”
Lăng Tiêu nghe xong thì khí thế trên người lập tức thay đổi, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Còn có một việc, tôi muốn nói thẳng với anh...”
Thịnh Hoàn Hoàn không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì di động của Lăng Tiêu lại vang lên, hắn nhìn thoáng qua rồi cầm di động đi ra ban công.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng hắn, nhìn nhìn lại bàn thức ăn nhu tình khó được này, trong lòng càng bất an.
Tin nhắn vừa rồi thật là tin rác sao?
Cú điện thoại này không kéo dài quá lâu, không đến hai phút liền kết thúc, nhưng Lăng Tiêu không lập tức trở về, hắn đứng ở ban công hơn mười phút mới vào lại phòng khách.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi đó chờ hắn.
Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện cô, giọng nói trầm thấp không dễ nghe bằng vừa rồi, mà có thêm vài phần lạnh nhạt: “Sao không ăn?”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Lăng Tiêu, tôi có việc muốn nói với anh.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Ăn đi, ăn xong bàn lại.”
Không biết vì sao, rõ ràng Lăng Tiêu đang cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại phát hiện trong mắt hắn đã không còn chút độ ấm nào, hơi thở cũng thay đổi.
Lăng Tiêu như vậy như về tới lúc mới quen biết, lạnh lùng xa cách, đẩy người ra ngàn dặm, làm cô cảm thấy thực bất an.
Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn lại, lời đến miệng không biết nói ra như thế nào, đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo như sáp.
Cô lại ngẩng đầu, tầm mắt Lăng Tiêu vẫn dừng lại trên gương mặt cô, mà hắn không hề động vào bữa sáng trước mặt: “Lăng Tiêu...”