Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Hoàn Hoàn dùng một lời dạo đầu tương đối không đặc sắc, nhưng lại khá an toàn: “Xin lỗi Đường tổng, mạo muội quấy rầy một chút, tôi là giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế thịnh...”
“Hoàn Hoàn, sao em lại ở đây?” Lời tự giới thiệu của Thịnh Hoàn Hoàn bị một giọng nói kinh ngạc cắt ngang.
“Anh là...”
Xuyên qua cửa sổ xe, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy rõ mặt người đàn ông này: “Anh Minh?”
Cô không ngờ Đường Nguyên Minh lại là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Đường thị.
Hiện tại, Đường tổng thần bí còn mời cô ăn cơm, chúc mừng cô ngồi lên vị trí của Thịnh Xán, con gái kế nghiệp cha.
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái còn chưa tỉnh táo lại, mang theo chút ngu đần đáng yêu trước mặt mà không khỏi bật cười: “Chuyện anh là Đường tổng thật sự làm em khó tin như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn thành thật gật đầu, ngượng ngùng nói: “Sớm biết là anh thì em đã trực tiếp gọi điện thoại, đâu cần đến bãi đỗ xe chờ anh lâu như thế.”
Đường Nguyên Minh cười nhạt, giọng nói trầm thấp hồn hậu rất dễ nghe: “Nói vậy là anh sai à?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Em chỉ thực mâu thuẫn, nếu là việc tư em cảm thấy rất mừng vì là anh, nhưng ở việc công thì em hy vọng không phải là anh.”
Mừng vì anh là người quen, sầu là sợ nợ ân tình.
Đôi mắt Đường Nguyên Minh rất thông thấu, như có thể nhìn rõ linh hồn con người: “Yên tâm, anh không phải người chẳng phân biệt công và tư, anh chỉ cho em một cơ hội, có thể thành công thuyết phục anh không còn phải xem bản lĩnh của em.”
Anh ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc lên: “Anh là người làm việc rất bắt bẻ, cho nên em phải lấy ra tiêu chuẩn chuyên nghiệp.”
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý cười: “Đã rõ.”
Cô có chuẩn bị mới đến, mang tâm lý nhất định phải giành được dự án này.
Lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện công việc, Đường Nguyên Minh hỏi hiện trạng của Nam Tầm, hai người bắt đầu trò chuyện.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện ở bên Đường Nguyên Minh làm cô cảm thấy rất tự tại, tựa như khi còn nhỏ thích đi theo phía sau anh, có cảm giác an toàn nói không nên lời.
Lúc ấy anh luôn che chở cho cô, tựa như người anh trai không gì không làm được trong mộng của cô.
Sau đó Đường Nguyên Minh hỏi chuyện giữa cô và Lăng Tiêu, cô bị đuổi ra Lăng gia đã không phải bí mật gì.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu mới trầm ngâm: “Là em quá tự cho là đúng, xúc phạm điểm mấu chốt của anh ta, không trách được.”
Ngày mai chắc kết quả cũng có rồi, đến lúc đó chuyện của cô và hắn cũng nên có hồi kết. Cô không khỏi nhìn về hướng di động bên cạnh, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.
Cảm nhận được cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn thay đổi, Đường Nguyên Minh trầm trầm, anh biết cô gái trước mặt đã rung động với Lăng Tiêu, đây là chuyện làm người ta rất không thoải mái.
Đường Nguyên Minh rút một điếu thuốc ngậm ở bên môi, ngọn lửa sáng lên có chút chói mắt, chưa bậc lửa anh đã để thuốc xuống rồi ném qua một bên.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không sao, anh hút đi!”
Đường Nguyên Minh ném thuốc vào thùng rác, anh Minh của cô không thể hút thuốc.
Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu được hành động của Đường Nguyên Minh, không biết nên nói gì.
Đường Nguyên Minh nhếch môi lên, mang theo chút bất đắc dĩ mà nói: “Lát nữa phải về nhà cũ, nếu bị bà nội ngửi được mùi thuốc trên người anh thì sẽ mắng nữa!”
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Chứng minh bà nội rất thương anh.”
Đường Nguyên Minh không phủ nhận: “Đúng là vậy, anh nhập ngũ nhiều năm nên bà không thể lải nhải, hiện tại thì càng trầm trọng, muốn bổ sung hết mười năm thiếu thốn này.”
“Vậy anh phải trở về ở bên bà nhiều hơn.”
Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc, cô biết nguyên nhân chủ yếu Đường Nguyên Minh trở về là vì người nhà, dù sao họ đã không còn trẻ!
Nghe thấy lời này của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nâng bàn tay thon dài lên, búng một cái vào giữa mày Thịnh Hoàn Hoàn: “Con nhóc không lương tâm, uổng công thương em nhiều năm như vậy, sao không biết đau lòng cho anh, lỗ tai anh sắp chai cả rồi.”
“Đó cũng là anh xứng đáng, ai bảo anh đi một cái đến tận mười năm...”
Thời gian trôi qua thật nhanh, cơm ăn xong thì cũng đã nói chuyện nhà xong, kế tiếp nên nói đến công việc.
Thịnh Hoàn Hoàn đưa tư liệu mang đến cho anh, lẳng lặng chờ Đường Nguyên Minh xem xong rồi mới mở miệng, logic rõ ràng, phân tích thấu triệt, trọng tâm chuẩn xác.
Những điều Đường Nguyên Minh lo lắng thì cô đã cân nhắc đến.
Đường Nguyên Minh thực vui mừng, không ngờ cô còn kiên cường thông minh, bình tĩnh thong dong hơn dự đoán, không khiếp đảm chút nào.
“Em cũng biết có rất nhiều công ty muốn làm dự án này, Thịnh Thế không có kinh nghiệm, cũng không có ưu thế ở phương diện này.” Sau khi nghiêm túc nghe xong Thịnh Hoàn Hoàn nói, Đường Nguyên Minh rất khách quan đáp lại.
Nói cách khác, Đường thị có rất nhiều loại lựa chọn, vì sao lại chọn một công ty không có chút kinh nghiệm nào như Thịnh Thế?
Hiển nhiên làm vậy là không sáng suốt, Đường thị cũng không phải cơ cấu từ thiện.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, trên mặt hiện ra vẻ thong dong: “Đây là hoàn cảnh xấu của Thịnh Thế, nhưng cũng là ưu thế của Thịnh Thế.”
“Hừm?” Đường Nguyên Minh nhướng mày.
“Thịnh Thế chưa từng tiếp xúc loại dự án này, cho nên tất cả đều phải bắt đầu từ con số 0, tài chính đưa vào cũng sẽ nhiều hơn những công ty cạnh tranh khác, Thịnh Thế có ý cải cách, tất nhiên sẽ đặt trọng tâm vào dự án này.” Thịnh Hoàn Hoàn nói rõ từng câu: “Còn nữa, nguồn vốn của Thịnh Thế không thua đối thủ cạnh tranh nào, không có nỗi lo về sau mới có thể tập trung, đúng hạn mà làm tốt dự án, không phải sao?”
Thấy Đường Nguyên Minh không cắt ngang lời mình, Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Còn về đoàn đội, đây là danh sách chúng tôi liệt kê ra, đều là người ưu tú trong ngành, anh xem.”
Đường Nguyên Minh nhận lấy danh sách trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng: “Thật sự đều là tinh anh trong ngành, nếu em có thể kéo được những người này thì anh cũng có thể giao dự án cho Thịnh Thế làm.”
Xem ra sau lưng Hoàn Hoàn còn có quân sư rất xuất sắc!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những cái tên Đường Nguyên Minh chỉ vào, thật trùng hợp, đó đểu là những người khó lôi kéo nhất mà Tống Chí Thượng đã nói.
Tinh anh thì đúng là tinh anh, nhưng quá khó lôi kéo.
Xem ra Đường Nguyên Minh thật sự chẳng nương tay chút nào, công tư phân minh, yêu cầu này không thấp!
Người làm ăn đều biết, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết không phải vấn đề, mà những người này lại không giải quyết được bằng tiền!!!
Thịnh Hoàn Hoàn lấy bút ra, khoanh tròn mấy cái tên này rồi gật đầu với Đường Nguyên Minh: “Một lời đã định.”
Nhà ăn càng ngày càng an tĩnh, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện giờ đã khuya.
Đường Nguyên Minh đứng lên: “Không còn sớm, anh đưa em trở về!”
“Anh quên rồi là em lái xe tới à.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm chớp chớp mắt, từ chối tâm ý của Đường Nguyên Minh, Đường Nguyên Minh biết cô cố ý tránh né nên cũng không miễn cưỡng.
Đi ra từ nhà ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lam Nhan. Lam Nhan đeo khẩu trang, nhưng cô liếc nhìn một cái liền nhận ra cô ta, sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ.
Lam Nhan đi qua, giơ bàn tay về hướng Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ tránh đi tay cô, vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng Lăng Tiêu, giữa mày Lăng Tiêu hiện lên chút không vui, sắc mặt lạnh lùng.
Rất nhanh, Lăng Tiêu cũng phát hiện cô và Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không thể tránh, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn “Gia đình ba người” Lăng Tiêu chậm rãi tới gần...