Tống Chí Thượng đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một chiếc điện thoại. Là dì Hà gọi tới, kết quả kiểm tra đã có.
Tích Nhi là con gái của Lăng Hoa Thanh.
Nghe thấy kết quả này, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn khóc rống một trận, Tích Nhi thật sự là con gái của Lăng Hoa Thanh, chứng minh cô đã làm đúng chuyện này.
Lăng Tiêu biết kết quả này thì sẽ tha thứ cô tự ý chủ trương!
Nhớ tới cảnh ngày đó bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn thật hụt hẫng, giống như nghẹn một hơi ở giữa họng.
Trong điện thoại, dì Hà kích động khóc: “Thiếu phu nhân, thật sự cảm ơn cô, lão thái thái đã vui sướng đến hỏng rồi, hiện tại đang chạy đến phủ, thiếu gia cũng đang trên đường trở về. Thật sự cảm ơn thiếu phu nhân, là cô mang đến cuộc đời mới cho Tích Nhi, giúp từ đây nó không cần sống trong một góc âm u.”
Nói xong, dì Hà kéo Tích Nhi đến bên cạnh: “Tích Nhi, mau cảm ơn chị dâu con đi, là cô ấy cứu vớt con khỏi địa ngục đấy.”
Tiếp theo, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói tràn ngập chờ mong lại cẩn thận của Tích Nhi: “Chị dâu, dì nói hiện tại em có anh, có ba và mẹ, là thật sao?”
Nghe giọng nói cẩn thận của Tích Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy hơi tức nghẹn trong lòng cũng tan biến: “Ừ, Tích Nhi không còn một mình nữa.”
Tích Nhi sắp vui vẻ đến hỏng rồi: “Thì ra dì không gạt em.”
“Tích Nhi vui không?”
“Dạ vui!”
Có lẽ do quá vui mừng, giọng Tích Nhi lớn hơn vài phần, không còn cẩn thận như trước: “Chị dâu, khi nào chị trở về, Tích Nhi hát cho chị nghe.”
Tích Nhi luôn bị nhốt trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời, cô biết rất ít thứ, nhưng ca hát là điều cô thích nhất.
Khi nào trở về?
Vấn đề này làm khó Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu có thể, cô hy vọng không cần trở về nữa.
“Chị dâu.” Kích động qua đi, Tích Nhi lại trở nên rất cẩn thận: “Anh và ba mẹ có thích em không?”
Cái này...
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Tích Nhi nhát gan và đơn thuần, dáng vẻ mọc đầy đốm đỏ trên mặt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu Tích Nhi sinh ra ở Thịnh gia, cô sẽ không chút do dự trả lời ba mẹ cô sẽ rất thích Tích Nhi.
Đáng tiếc cô ấy ở Lăng gia, cô thật sự không trả lời được câu hỏi này của Tích Nhi, tuy không biết thái độ của Lăng Hoa Thanh và An Lan như thế nào, nhưng Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu sẽ rất tốt với Tích Nhi.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tích Nhi yên tâm đi, bà nội và anh trai nhất định sẽ thích Tích Nhi.”
Dì Hà lấy điện thoại đi: “Thiếu phu nhân, chờ thiếu gia trở về, tôi sẽ xin cậu ấy đón cô trở về...”
…
Cô gái kia thật là con gái của An Lan và ba.
Lúc này Lăng Tiêu ngồi trên xe, nghĩ đến cô gái ngày đó trốn sau lưng dì Hà run bần bật, lúc ấy hắn không nghiêm túc nhìn cô, không biết ngũ quan cô như thế nào, chỉ biết trên mặt cô có một mảnh đốm đỏ làm người ta sợ hãi.
Sau ngày đó, hắn bảo dì Hà đưa cô tới biệt viện, ra lệnh trước khi có kết quả thì hắn không muốn nhìn thấy cô nữa.
Hiện giờ kết quả đã có, cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hơn mười phút trước, bà nội tự gọi điện thoại cho hắn, mừng đến phát khóc: “Tiêu Nhi, con có em gái, không ngờ nó thật là... Nó thật là huyết mạch của Lăng gia chúng ta.”
Nghe thấy tin này, trong lòng Lăng Tiêu rất phức tạp.
Thật khó tin, hắn đột nhiên có thêm một người em gái.
Mặt khác, trong lòng hắn cũng không hy vọng Tích Nhi là huyết mạch của Lăng Hoa Thanh, căn cứ vào chán ghét đối với An Lan, hắn theo bản năng không muốn Lăng Hoa Thanh và An Lan có nhiều dính líu vướn mắc hơn.
Lăng lão thái thái nói: “Tiêu Nhi, bà lập tức đi thăm Tích Nhi, con cũng cùng trở về, chuyện này tạm thời đừng nói cho ba mẹ con.”
Không biết suy xét đến nguyên nhân gì mà Lăng Tiêu cũng không từ chối yêu cầu này của Lăng lão thái thái: “Được, vậy con trở về.”
Lăng lão thái thái lại nói tiếp: “Lát nữa con gọi cho Hoàn Hoàn, chuyện này ít nhiều cũng nhờ con bé, bà biết con và nó đã cãi nhau vì việc này, hai ngày này bà cố im lặng không quan tâm là vì muốn chờ có kết quả. Hiện tại kết quả đã có, bà nội hy vọng con tự mình đi đón con bé trở về, con suy nghĩ cho kỹ, nếu Hoàn Hoàn không để ý con thì cần gì mạo hiểm như vậy?”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi, dì Hà lập tức nói chuyện này cho Lăng lão thái thái, cho nên bà đã sớm biết Lăng Tiêu đã hay chuyện của Tích Nhi, nhưng bà vẫn không ra mặt là vì muốn chờ có kết quả rồi lại xử lý.
Đi đón Thịnh Hoàn Hoàn?
Nếu hôm qua Lăng Hoa Thanh không tới tìm Lăng Tiêu thì có lẽ hắn thật sự sẽ đi đón cô, nhưng lúc biết Thịnh Xán và An Lan từng có qua lại, Lăng Hoa Thanh đi tù cũng có liên quan đến Thịnh Xán, hắn còn đi đón cô sao?
Đáp án nhất định là không!
Còn việc làm sao xử lý quan hệ giữa hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu còn phải ngẫm lại...
Trên đường trở về, Lăng Tiêu thần sử quỷ sai thế nào mà lại mở di động ra, xem xét trạng thái điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu sớm đã lắp phần mềm theo dõi vào điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn, có thể tiến hành định vị chính xác, nghe lén và giám thị.
Trên phần mềm hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn đang nghe điện thoại.
Lăng Tiêu từng thấy qua là không quên được, lập tức nhận ra dãy số hiện lên trên điện thoại là của dì Hà.
Ngón tay thon dài đặt trên nút nghe lén, sau một lúc lâu mới ấn xuống.
Giọng nói của dì Hà truyền đến từ di động: “Thiếu phu nhân, chờ thiếu gia trở về, tôi sẽ xin cậu ấy đón cô về, chuyện của Tích Nhi là tôi xin cô hỗ trợ, là tôi liên luỵ cô.”
Tạm dừng vài giây, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên, mang theo chút thở dài: “Dì Hà, dì không cần tự trách, cũng không cần cầu xin thay tôi.”
“Vì sao? Cô yên tâm đi thiếu phu nhân, lão thái thái sẽ xin thiếu gia thay cho cô, thiếu gia nhất định sẽ chịu đón cô về.”
“Cảm ơn dì Hà, nhưng hiện tại tôi cũng không muốn về.” Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn ôn hòa, lại rất kiên định: “Nếu dì thật sự muốn làm chút gì vì tôi, vậy tôi xin dì đừng nhắc tới tên tôi trước mặt Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu nghe đến đó thì ngón tay thon dài sạch sẽ đột nhiên ấn vào nút nghe lén, sắc mặt lạnh lẽo ném điện thoại qua một bên.
Rất tốt, nếu cô cũng không muốn trở về, vậy vĩnh viễn đừng mơ về nữa.
Cuộc trò chuyện còn tiếp diễn, dì Hà bị những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn dọa sợ, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết hành vi ngày đó của thiếu gia làm cô tổn thương, nhưng do thiếu gia quan tâm để ý cô nên mới tức giận như vậy.”
Dì Hà khựng lại rồi nói tiếp: “Nếu cô để ý Lam Nhan, vậy càng không cần thiết, bởi vì thiếu gia căn bản không đoái hoài đến cô ta. Hơn nữa tôi nhìn ra được hai ngày cô rời đi, thiếu gia và Thiên Vũ đều không vui, bọn họ hy vọng cô trở về.”
“Dì Hà, tôi không muốn nghe những lời này.”
Cô sợ mình mềm lòng, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở vị trí của Thịnh Xán rồi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình trên bàn, khi ba bị tai nạn xe, Lăng Tiêu đã ngồi ngay trên đó, chuyện này vẫn luôn vắt ngang trong lòng cô, không thể quên được.