“Câm miệng, con tiện nhân mày.”
Trần Vân Phàm bị Thịnh Hoàn Hoàn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt trầm xuống lại tát mạnh một cái lên mặt cô, lúc này Mộ Thành Chu bắt lấy tay gã: “Trước khi Mộ Tư tới, tạm thời đừng động vào nó.”
Tuy Trần Vân Phàm không cam lòng, nhưng trong tay Mộ Thành Chu có súng, còn giết người không chớp mắt, gã không dám so cao thấp, vì thế hung hăng mà đẩy Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Lát nữa xem tao trị mày như thế nào.”
Tên béo kia lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Anh Trần, anh giảm nhiệt trước, em có mua rượu và thịt, ăn no mới có sức làm việc, anh nói có phải không anh Sinh.”
Người gầy gật đầu: “Thằng béo nói rất đúng, chúng ta không vội nhất thời, đi thôi anh Trần, em mời anh uống rượu, chờ anh Mộ làm xong chuyện chính thì chúng ta muốn chơi nó thế nào thì chơi.”
Trần Vân Phàm bị hai người đàn ông lôi đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đau đớn truyền đến từ sau lưng làm cô nhăn chặt mày lại.
Vừa rồi Trần Vân Phàm đẩy cô xuống đất, sau lưng cô đập vào cục đá trên mặt đất, đau đớn tận xương.
“Lên.” Mộ Thành Chu nắm chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, túm cô dậy khỏi mặt đất, sau đó cầm di động của cô lên nhìn: “Mật khẩu.”
“Ông muốn làm cái gì, tôi sớm xóa số của Mộ Tư rồi.”
“Phải không?” Mộ Thành Chu nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà hô lên: “A Sinh.”
Tên khỉ ốm kia lập tức dừng bước, chạy trở về: “Gì vậy, anh Trần...”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói ra mấy con số.
Mộ Thành Chu vẫy tay với khỉ ốm: “Không có việc gì.”
Sau khi nhập mật khẩu vào, di động đã được mở ra.
“Số.” Mộ Thành Chu lại hỏi.
Ở bên Mộ Tư nhiều năm như thế, cô đã sớm khắc sâu số điện thoại của anh trong đầu, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức nói cho ông ta: “Tôi và Mộ Tư đã thật lâu không có liên hệ, ông cho tôi suy nghĩ một chút.”
Mộ Thành Chu lạnh lùng nói: “Kiên nhẫn của tao hữu hạn, nếu mày không muốn tao lập tức giao mày cho ba tên kia thì mày có thể tiếp tục kéo dài thời gian.”
Đúng vậy, Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo dài thời gian.
Mấy ngày nay Hứa Trữ Viễn vẫn luôn âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay lúc cô rời khỏi công ty còn nhìn thấy xe anh ta theo đuổi từ kính chiếu hậu.
Nói ra cũng buồn cười, hiện giờ cô không dám trông cậy vào trong nhà, không dám trông cậy vào Lăng Tiêu, chỉ có thể mong Mộ Tư nghĩ cách cứu cô ra ngoài.
Nhưng đây là trách nhiệm của anh ta, kẻ thù của Mộ Thành Chu là Mộ Tư, mà cô bị anh ta liên lụy.
Còn Lăng Tiêu, sau khi cô bị hắn đuổi ra khỏi Lăng Phủ, bọn họ không có liên hệ, hắn biết chuyện của Mộ Thành Chu, lại không để trong lòng.
Ba ngày, cô chưa thấy hắn phái một người nào đến Thịnh gia, dù gặp được cô ở bên ngoài cũng làm như không quen biết. Nói đến cùng thì sự lạnh nhạt đó đều vì hắn không đủ để ý cô.
“Còn không nói?” Mộ Thành Chu nhướng mày, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn nói ra một dãy số.
Số điện thoại đã được bấm, tiếng chuông chờ vang lên vài tiếng thì giọng nói của Mộ Tư mới truyền đến từ di động, mang theo vài phần lười biếng tản mạn như vừa tỉnh ngủ: “Hoàn Hoàn?”
Nghe giọng điệu này, trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn thả lỏng vài phần.
Sự lười biếng và tản mạn của Mộ Tư là giả, lấy hiểu biết của Thịnh Hoàn Hoàn đối với anh ta, nếu anh thấy là cô gọi đến thì căn bản không nói bằng giọng điệu này.
Nếu cô đoán không sai thì Hứa Trữ Viễn đã theo tới gần đây, lúc này Mộ Tư cũng đang trên đường đến.
“Là tao, chú Mộ Thành Chu của mày.” Giọng Mộ Thành Chu vừa âm u vừa lạnh lẽo: “Thật không ngờ mày còn ngủ được.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Là ông, ông không ngoan ngoãn ngồi tù mà chạy ra làm gì?”
“Đương nhiên là vì gặp mày, chú cháu chúng ta rất đã thật lâu chưa gặp mặt, tới đập chứa nước XX, trong vòng nửa giờ, nếu tao không thấy mày thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị ném vào đập chứa nước cho cá ăn.”
Mộ Thành Chu chỉ súng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Lên tiếng chào thằng tình nhân cũ của mày đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ý Mộ Thành Chu mà nói một câu “Cứu tôi”.
“Nghe rõ chưa? Thịnh Hoàn Hoàn kêu mày cứu nó.” Mộ Thành Chu dừng một chút, tiếp theo lại cười lạnh và nói: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, chỉ cho phép một mình mày đến, nếu không mày chỉ nhìn thấy được một cái xác.”
“Mộ Thành Chu, tôi sẽ đến một mình, nhưng ông nghe cho kỹ, đừng động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nếu cô ấy bị chút tổn thương nào thì tôi sẽ đòi lại gấp mười lần gấp trăm lần từ ông và con ông.”
Mộ Thành Chu nghe Mộ Tư nói xong thì trào phúng cười lạnh, trực tiếp tắt điện thoại.
Kỳ thật trước khi tới, ông ta đã giấu con mình đi, Mộ Tư căn bản không có khả năng tìm được, cho nên anh ta uy hiếp vô dụng, chỉ làm ông ta cảm thấy buồn cười.
Còn nữa, nếu Mộ Tư tới thì anh ta còn sống sót rời đi được sao?
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thành Chu buộc Thịnh Hoàn Hoàn đi đến căn phòng phía trước, khi đi ngang qua đập chứa nước thì giơ tay lên ném điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tư đi đau lòng cho chiếc điện thoại, cô lo là sau khi đi phòng thì hai người đàn ông kia sẽ động tay động chân, cô càng lo Mộ Tư không có cách nào cứu mình.
Thỉnh thoảng lá cây bốn phía sàn sạt rung động, hiển nhiên Mộ Thành Chu còn có giúp đỡ khác mai phục trong rừng cây xung quanh, cô không biết đối phương có bao nhiêu người, trong tay có bao nhiêu khẩu súng.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại càng chặt, Mộ Tư, chỉ mong anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động.
Nếu không, không chỉ anh đi lên tặng đầu người, cô cũng không trốn khỏi tay mấy tên biến thái này.
Dọc theo đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn như bình tĩnh, kỳ thật sau lưng sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lòng bàn tay và mu bàn tay lạnh lẽo.
Cũng may Mộ Thành Chu chỉ đẩy cô vào nhà kho, có lẽ mấy tên này đói bụng thật lâu, chỉ uống rượu ăn thịt ngấu nghiến.
Cánh cửa bị đóng lại, nhà kho là một mảnh hắc ám, mấy con cá nhỏ bị mắc vào lưới cá đã thối rữa phát mùi hôi, mùi này làm người ta buồn nôn.
Thịnh Hoàn Hoàn thò tay vào túi tây trang, lấy ra một mảnh khăn giấy trong đó, mở khăn giấy ra lập tức nhìn thấy một lưỡi dao hơi mỏng.
Không ai biết Thịnh Hoàn Hoàn sợ chết đến mức nào.
Sau khi biết Mộ Thành Chu chạy khỏi ngục giam, ngày nào cô cũng mang dao trong túi, dùng khăn giấy gói lại, là vì sợ bị Mộ Thành Chu coi thành mồi như hôm nay.
Không chỉ như vậy, trên cẳng chân của cô còn cột một con dao găm và một cây súng giả loại nhỏ.
Súng giả chung quy không phải thật, chỉ làm người ta chậm lại, chỗ tốt duy nhất chính là đạn nhiều hơn súng thật thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết trong tay Mộ Thành Chu còn có bao nhiêu viên đạn, còn có ba người Trần Vân Phàm, nếu chỉ dựa vào cô thì rất khó lao ra ngoài.
Huống chi, bên ngoài còn có mai phục chờ bọn họ!
Người định không bằng trời định.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa cắt được dây thừng thì Trần Vân Phàm ngoài phòng đã ăn xong, buông đũa xuống đứng lên: “Tôi đi xem con nhỏ kia có thành thật không.”
Nghe thấy giọng nói của Trần Vân Phàm, tim Thịnh Hoàn Hoàn đập lỡ một nhịp, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Vài giây sau, cánh cửa bị đẩy ra, Trần Vân Phàm đi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gã một cái rồi dựa đầu vào bức tường sau lưng.