Bạch quản gia không rối rắm vấn đề xưng hô nữa, ông còn vội vàng trở về báo cáo kết quả với Lăng Tiêu: “Lão gia bị người ta ám sát, trên vai trúng một phát súng, cũng may giải phẫu thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Rốt cuộc Bạch quản gia cũng tiến vào đề tài chính, chỉ vết máu trên người Thịnh Hoàn Hoàn và phòng giải phẫu đang đóng chặt trước mặt: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì sao?”
“Tôi bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu giếm, cũng biết giấu không được.
Bạch quản gia biết chuyện trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, chỉ chỉ phòng giải phẫu: “Mộ tiên sinh bị thương?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh ta trúng một phát súng.”
Lúc này Hứa Trữ Viễn luôn không lên tiếng hừ lạnh: “Lão đại chúng tôi chắn đạn cho Thịnh tiểu thư, hiện tại sinh tử chưa biết ở trong đó, ông có thể đi chưa?”
Hứa Trữ Viễn âm u mà nhìn Bạch quản gia, ánh mắt thực không tốt.
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó đứng lên, khoác áo khoác trên tay lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, lão gia còn cần tôi đi chăm sóc, tôi đi trước.”
“Được.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn cởi áo khoác trên người xuống, Bạch quản gia lập tức đè tay cô lại: “Nơi này lạnh, thiếu phu nhân đừng từ chối tâm ý của thiếu gia, tôi đi về trước, hy vọng Mộ tiên sinh bình an.”
Nói xong, ông lễ phép cúi người chào Hứa Trữ Viễn rồi rời khỏi nơi này.
Hứa Trữ Viễn nhìn theo Bạch quản gia rời đi, tầm mắt nhìn vào chiếc áo khoác trên người Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu rất quái gở: “Xem ra Lăng Tiêu rất thương chị, lời đồn bên ngoài đều là giả.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Hứa Trữ Viễn dời mắt khỏi mặt cô: “Chị biết tâm ý của lão đại.”
“Tôi và Mộ Tư không có khả năng.”
Giọng Hứa Trữ Viễn có chút kích động: “Anh ấy vừa chắn một phát súng cho chị.”
“Thì tính sao?” Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến vô tình.
Hứa Trữ Viễn khẽ mắng một tiếng, bực bội lấy một điếu thuốc ra, còn chưa châm lửa đã bị Thịnh Hoàn Hoàn đoạt đi: “Nơi này là bệnh viện, đừng hút thuốc ở chỗ này.”
Hứa Trữ Viễn tức giận trừng cô, lại dần dần tắt lửa giận dưới ánh mắt trầm tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng bỏ điếu thuốc lại.
….
Bạch quản gia trở lại phòng bệnh, Lăng Tiêu đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Lăng Hoa Thanh.
Bạch quản gia đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi một câu: “Thiếu gia, thiếu phu...”
Lăng Tiêu đột nhiên nâng tay lên, cắt ngang lời Bạch quản gia nói, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bạch quản gia nhìn bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu thì vội vàng đi theo sau.
Lăng Tiêu ngừng lại bên cửa sổ, Bạch quản gia nói cho hắn nghe tin tức tìm hiểu được: “Thiếu gia, đêm nay thiếu phu nhân bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu thiếu phu nhân, cậu ta... Cậu ta còn chắn một súng vì thiếu phu nhân.”
Bạch quản gia cẩn thận quan sát vẻ mặt của thiếu gia nhà mình, chỉ thoáng nhìn liền vội vàng cúi đầu, sau đó không dám nói thêm nửa lời.
Lăng Tiêu lấy điếu thuốc ra châm, sương khói làm mơ hồ ngũ quan thâm thúy, làm người ta không thấy rõ biểu cảm của hắn, qua sau một lúc lâu hắn mới nói một chữ: “Tra.”
“Thưa vâng.” Bạch quản gia lập tức gật đầu, nhận lệnh lui đi.
Tốc độ của Bạch quản gia rất nhanh, dù sao cũng liên quan đến mạng người, có cục cảnh sát tham gia điều tra, ông lấy thân phân người nhà của Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc, tìm luật sư gọi điện thoại đến cục cảnh sát hỏi một chút là ra.
Hai mươi phút sau, Lăng Tiêu đã biết được cả quá trình, cũng biết vợ chồng Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh Hoàn Hoàn đã bỏ mạng, bọn người Trần Vân Phàm đang lấy lời khai ở cục cảnh sát.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi Bạch quản gia một câu: “Ba người đàn ông kia sẽ bị phán tù?”
Bạch quản gia trả lời: “Sẽ, chỉ là Trần Vân Phàm đã bị Cố Nam Thành nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.”
Mọi người sớm đã biết chuyện của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ, gã tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh Trần Vân Phàm cũng không kỳ quái.
“Trần Vân Phàm phải không?” Lăng Tiêu lặp lại cái tên này một lần, mang theo khí thế lạnh lẽo khủng bố làm Bạch quản gia không khỏi rùng mình một cái.
Bạch quản gia phỏng đoán ý định của Lăng Tiêu: “Có cần đưa hắn vào tù mấy năm không?”
“Không cần, tạm thời đừng động vào hắn.” Lăng Tiêu lại châm điếu thuốc, lười biếng phun sương khói, nhưng dáng vẻ kia lại mang theo vài phần tà tính làm người ta sợ hãi: “Còn hai tên còn lại, vào tù rồi đừng để chúng trở ra.”
Vẻ mặt Bạch quản gia trở nên rất nghiêm túc: “Vâng, tôi cho người đi làm, chuyện này có cần nói với thiếu phu nhân không?”
Trong làn sương khói, ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm: “Cô ta không cần biết việc này.”
….
Tình trạng của Mộ Tư còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, trước sau có không ít chuyên gia đi vào phòng giải phẫu, dù sao Mộ Tư cũng có thân phận, bệnh viện không dám chậm trễ
Mãi đến sau hừng đông một lúc, cánh cửa phòng giải phẫu mới bị mở ra, sắc mặt mấy bác sĩ mổ chính đều thực nặng nề.
Thịnh Hoàn Hoàn quyết định ở lại bệnh viện chăm sóc Mộ Tư, cô sợ anh tỉnh lại không chịu được đả kích.
Bác sĩ nói, có lẽ nửa người dưới của Mộ Tư sẽ mất đi tri giác, nói cách khác hai chân anh không đứng lên được nữa, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.
Mộ Tư là người kiêu ngạo, kết quả này không khác gì bác sĩ tuyên bố anh bị bệnh nan y cả.
Cho nên trước khi anh tỉnh lại, cô không dám rời đi giây phút nào. Người hầu trong nhà đưa quần áo để thay cho cô, cô tắm nhanh rồi vội vàng trở lại phòng bệnh.
Rất nhanh Bạch quản gia liền truyền đạt tình trạng của Mộ Tư cho Lăng Tiêu: “Thiếu gia, Mộ Tư bị bắn trúng sau eo, có khả năng không đứng lên được nữa.”
Mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô ta đâu?”
“Thiếu phu nhân đi theo vào phòng bệnh, vẫn luôn không rời đi.”
Lăng Tiêu nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó dặn dò Bạch quản gia: “Đi tìm những chuyên gia quyền uy nhất toàn Hải Thành đến cho tôi.”
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó hiểu ra tâm tư của Lăng Tiêu: “Vâng, tôi lập tức đi làm.”
Mộ Tư không thể ngã xuống, ít nhất không thể vì cứu thiếu phu nhân mà ngã xuống, nếu không cô sẽ nhớ thương anh ta cả đời, đây là điều thiếu gia không cho phép.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Bạch quản gia.
Bạch quản gia đi rồi, giọng nói của Lăng Hoa Thanh đột nhiên vang lên phía sau Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu xoay người, lập tức đối diện với đôi mắt sắc bén của Lăng Hoa Thanh, hiển nhiên ông ta đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và Bạch quản gia!
Lăng Tiêu thu lại cảm xúc, đi đến bên giường bệnh: “Ba, giải phẫu rất thành công, không bao lâu nữa là ba có thể xuất viện.”
Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu, giọng nói mang theo tức giận: “Những lời ba nói với con, con quên hết rồi sao?”
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Hoa Thanh: “Con không dám quên.”
Lăng Hoa Thanh nhìn hắn một lúc, sau đó nhịn đau nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, rời khỏi cô gái kia, đừng làm ba thất vọng.”
….
Buổi sáng hôm đó, hầu hết chuyên gia quyền uy của Hải Thành đều chạy tới bệnh viện, bọn họ đang đợi Mộ Tư tỉnh lại để tìm hiểu tình trạng của anh.
Những chuyên gia đó đại diện cho giới y học của Hải Thành, hiện giờ đều chờ ở ngoài phòng bệnh của Mộ Tư, làm Thịnh Hoàn Hoàn và Hứa Trữ Viễn rất bất ngờ, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia...