Không biết qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân sắp đông cứng, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người kêu tên cô, hình như giọng nói truyền đến từ cuối hành lang. Hành lang là một mảnh tối tăm, cô không nhìn thấy ai đang gọi mình. Cô đứng lên, đi đến gần những thanh sắt, nỗ lực nhìn ra bên ngoài, có tiếng nói là có người, có người thì cô sẽ có hy vọng: “Là ai, là ai đang gọi tôi: Chỉ thấy cuối hành lang xuất hiện một vệt trắng như ẩn như hiện: “Cô bằng lòng đi theo tôi không?” Người kia hỏi như vậy. Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ như điên: “Tôi bằng lòng, mau dẫn tôi rời khỏi nơi này.” “Được, tôi lập tức dẫn cô đi.” Vệt trắng kia càng ngày càng gần, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy thân hình nhỏ gầy kia, nhưng lại không thấy được gương mặt cô ta, nó đã bị một mái tóc thật dài chặn lại. Đột nhiên, cô ta đột nhiên nâng mặt lên, một gương mặt máu tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt… “A..” Thịnh Hoàn Hoàn kêu thảm thiết một tiếng, mở choàng mắt mới phát hiện vừa rồi chỉ là mơ. Không có ai kêu cô, cũng không có cô gái mặc đồ trắng kia. Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt lấy thân thể sắp đông cứng của mình mà nhìn hành lang tối tăm phía trước, hô hấp hỗn độn thật lâu vẫn không thể bình tĩnh. Có lễ là vì gặp ác mộng nên hầm giam tối tăm, trống vắng, yên tĩnh này càng mang đến cho người †a cảm giác âm trầm khủng bố. Cô cứ nhìn chằm chăm hành lang trước mặt, không dám dời mắt đi, cũng không dám nhäm mắt lại, sợ gương mặt máu tươi đầm đìa kia sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt… Đêm nay thật sự rất gian nan với Thịnh Hoàn Hoàn, cô cần chặt môi, ôm thân thể run rẩy của mình, nước mắt chảy từng giọt từng giọt xuống. Lăng Tiêu là ma quỷ, đúng vậy, hẳn là một con quỷ tàn nhẫn. Không biết qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thân thể đã không phải của mình, cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo không dám cựa quậy, cả người tê mỏi. Rốt cuộc, trong hành lang tối tăm truyền đến một tiếng vang, cả người Thịnh Hoàn Hoàn run lên, tiếng thét chói tai suýt tràn ra khỏi miệng, cả người co vào trong góc run bần bật. Tiếng mở cửa vang lên, một tia sáng truyền vào. hành lang, tiếp theo hầm giam lập tức sáng trưng, sau đó truyền đến vài tiếng bước chân. Thịnh Hoàn Hoàn giật giật, khó tin nhìn ra bên ngoài, là Bạch quản gia, Bạch quản gia tới. Thịnh Hoàn Hoàn không cách nào hình dung tâm tình lúc này của mình, cô lập tức đứng lên, kích động đi về hướng thanh sắt, nhưng chân cô đã tê rần nên ngã ngào xuống đất. Bởi vì đầu gối chấm đất trước, đâm thật mạnh vào sàn nhà cứng rắn, cơn đau kia quá mãnh liệt, làm cô phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A…” Bạch quản gia vội vàng đi lên, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô ngã sao?” Thịnh Hoàn Hoàn bất chấp đau đớn trên người mà nhìn lại Bạch quản gia, sốt ruột nói: “Vì sao tôi lại bị nhốt ở nơi này, Lăng Tiêu đâu, tôi muốn gặp. anh ta.” Bạch quản gia dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thực xin lỗi thiếu phu nhân, hiện tại thiếu gia không muốn gặp cô.” Tim Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chìm xuống đáy cốc, cánh môi run rẩy: “Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?”