Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

chương 283 cô muốn ly hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ để tay lên ngực Lăng Tiêu, nhưng chỉ một giây sau đã từ bỏ giấy giua, không đáp lại cũng không từ chối, ánh mắt trở nên trống rỗng, giống như búp bê vải không có linh hồn. Rất nhanh Lăng Tiêu đã buông cô ra, nhìn cô gái dưới người, trong lòng hắn dâng lên từng cơn gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh. Hản đột nhiên chủ động hôn cô. Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, ánh mắt trống rỗng từ từ tập trung lên mặt Lăng Tiêu, giọng nói bình tĩnh lại như mang theo oán hận và khóc than vô tận: “Tiếp tục đi, sao lại ngừng, không phải anh luôn thích cưỡng ép sao, tới đi!” “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đủ rồi." Lăng Tiêu buông cô ra, chỉ có hẳn mới biết được cảm giác thẹn quá thành giận khó hiểu dưới đáy lòng mình. “Thế nào, chê tôi dơ? Yên tâm, tuy tôi không biết về sau mình sẽ có bao nhiêu đàn ông, nhưng ít nhất hiện tại thân thể này vẫn còn sạch sẽ, trừ anh ra chưa ai đi vào.” “Thịnh Hoàn Hoàn.” Rốt cuộc Lăng Tiêu không thể nhịn được mà bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, cắn răng cả giận nói: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” “Vì sao nghe không lọt tai? Đây còn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn hư vinh tham lam trong mắt anh à?” Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng tái nhợt, hai mắt đỏ rực nhìn người đàn ông trước mắt: “Trừ đàn áp tôi, hiểu lầm tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác ra thì anh còn biết làm gì?” Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô. “Lăng Tiêu, là tôi xin anh cưới tôi, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời anh yêu tôi, cưng chiều tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi là con người, vì sao anh không để lại chút tôn nghiêm cho tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghẹn những lời này trong lòng, không nói với bất cứ ai, lúc này cảm xúc tủi nhục đau đớn lập tức bùng nổ, nước mắt không ngừng tràn ra ngoài như đê vỡ. “Tôi để tay lên ngực tự hỏi, từ khi gả cho anh, tôi chưa làm ra chuyện gì có lỗi với anh, tôi thật sự muốn sống tốt với anh, nhưng tôi nỗ lực lấy lòng anh như vậy mà anh lại làm như không thấy. Anh không tin tôi, tôi có thể lý giải, nhưng vì sao không cho tôi cả một cơ hội giải thích mà đã nhốt tôi vào hầm giam, anh biết nơi đó đáng sợ đến mức nào không?” Lăng Tiêu nhìn nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục tuôn rơi, trái tim hắn như bị một bàn tay siết chặt, rầu rĩ đau đớn Tuy rằng tay hắn đang bóp cổ cô, nhưng căn bản không dùng sức, cô có cần khóc thành như vậy không? Nói xong lời cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn không thể khống chế mà nghẹn ngào: “Anh biết nơi đó tối đến mức nào, lạnh đến mức nào, khủng bố đến mức nào không? Anh biết nơi đó không có cả WC không? Anh không biết, bởi vì anh hoàn toàn không để bụng tôi phải chịu đựng những gì ở dưới đó.” Lăng Tiêu luôn trầm mặc nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cực lực khống chế cảm xúc mất khống chế của mình, một lúc sau mới dần dần bình tĩnh trở lại: “Tôi biết anh có khúc mắc với chuyện gì đó, nhưng Lăng Tiêu, nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?” Ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô muốn ly hôn?” Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh” Lăng Tiêu đi rồi, sau khi đi ra từ phòng Thịnh Hoàn Hoàn, hắn không nói một lời mà rời khỏi Thịnh gia. Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô nói nhiều như thế có làm hắn xét lại bản thân hay không, nhưng cô biết mình sẽ không hao hết tâm tư đi lấy lòng hắn như trước kia nữa. Nếu không thể thay đổi Lăng Tiêu, dù cô nỗ lực bao nhiêu cũng uổng phí, nếu Lăng Tiêu không tự xét lại thì về sau chuyện này sẽ không ngừng xảy ra. Cứ thế mãi, lặp đi lặp lại, cho dù cô không bị bức tử thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hắn bức điên. Lúc ăn cơm trưa, Thịnh phu nhân thấy Thịnh Hoàn Hoàn đã dịu lại, trừ cảm xúc hơi sa sút ra thì không có dì không ổn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio