Vừa nói xong, Lăng Tiêu đã bóp lấy cổ cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô muốn chết hay không?” Tuy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Lăng Tiêu thực dọa người, nhưng trên thực tế cũng không dùng chút sức lực nào. Thịnh Hoàn Hoàn không biết hän đang nổi giận cái gì, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi chiều ý anh, anh cũng không vui, không chiều theo anh cũng không vui, vậy rốt cuộc anh muốn tôi trả lời anh như thế nào?” Sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm đáng sợ, cô không hề có phản ứng với nụ hôn của hắn, còn hào phóng bảo hắn ra ngoài tìm người khác, có lẽ đây là sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông. Hắn không có sức hấp dẫn với cô sao? Hay là trong lòng cô đang nghĩ đến người đàn ông khác? Ánh mắt sắc bén như dao của hắn như đâm thẳng vào cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, dáng vẻ hiện tại của cô thật làm người ta buồn nôn, còn ăn nói móc họng như thế sẽ chỉ làm tôi càng chán ghét cô.” Dứt lời, Lăng Tiêu chán ghét buông cô ra, tiện tay cầm lấy áo khoác rồi mặc lên người, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa. Thịnh Hoàn Hoàn ngồi dậy khỏi ghế, mặt mày tái nhợt nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, mấy chữ “Buồn nôn” và “Chán ghét” này của hắn vẫn làm cô tổn thương. Nhưng cô không để bụng hắn thích hay ghét, bởi vì cô không muốn lại làm Thịnh Hoàn Hoàn luôn cố lấy lòng hắn như ban đầu. Trước một giây Lăng Tiêu đóng sầm cửa bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở miệng gọi hẳn lại: “Lăng Tiêu.” Lăng Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chuyện đêm nay cảm ơn anh, quà đầy tháng của Sam Sam quá quý trọng, tôi sẽ gửi tiền đến tài khoản của anh, cả cửa hàng mợ tôi muốn nữa, tôi và mẹ có…" Lăng Tiêu tức giận mảng: “Tôi chẳng buồn để mắt đến chút tiền ấy” Tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc mà đã nghe Thịnh Hoàn Hoàn sốt ruột muốn phân rõ ranh giới với hắn, sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm tới cực điểm. “Trước khi kết hôn chúng ta đã giao kèo, anh thay ba tôi quản lý tập đoàn Thịnh Thế vô điều kiện, tôi cũng không có quyền xài một đồng nào của anh” Thịnh Hoàn Hoàn rất cố chấp trong chuyện này, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng còn lại của cô, Lăng Tiêu đã đủ khinh thường cô, cô không muốn hèn mọn đến mức biến thành cặn bã trước mặt hắn. “Còn nữa, về sau đừng tặng quà quý như vậy, nó chỉ là có vẻ bên ngoài đối với gia đình tôi, còn là áp lực đối với tôi, lần sau chưa chắc tôi có thể trả được cho anh” Lăng Tiêu nghe xong thì tức sùi bọt mép: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô cố ý làm tôi khó chịu đúng không?” Cô gái này nhất định là cố ý đối nghịch với hắn, hắn đặc biệt chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn như vậy! Nói xong, Lăng Tiêu “Phanh” một tiếng đã đóng sầm cửa lại. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn căn phòng trống rỗng, tự giễu cười cười, muốn được người đàn ông này tin tưởng quả thực khó hơn lên trời. Tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhặt cái áo dính máu của Lăng Tiêu lên rồi ném nó vào thùng rác. Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên đẩy cửa đi vào, Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, Lăng Tiêu không nhìn cô, chỉ bước vào cầm lấy điện thoại trên bàn, đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cái áo bị ném vào thùng rác kia. Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, ánh mắt kia không có chút nhiệt độ nào, hắn không nói cái gì, chỉ nhìn cô một cái rồi lại đá cửa bỏ đi. Thịnh Hoàn Hoàn vốn định giải thích, rồi lại cảm thấy không cần thiết.