Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn âm trầm vào nhà, Thịnh phu nhân lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô lắc lắc đầu, không muốn nói gì cả. Họ không cần chờ lâu, lão thái thái và lão gia tử dọn đồ rất nhanh, họ dứt khoát ra cửa, Thịnh Đình Đình cũng đi theo lên xe. Hứa Hương Tuyết rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng muốn đi theo, lại bị Thịnh Giai Minh ngăn cản, lần này họ đến Lăng gia không chỉ vì làm khách, bà ta đi chỉ thêm phiền. Trên đường đi, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn luôn rất suy sút. Nếu Cố Nam Thành muốn ly hôn với Nam Tâm thì Hoan Hoan nên làm sao bây giờ? Hoan Hoan là huyết mạch của Cố gia, Cố Nam Thành nhất định sẽ không để Nam Tâm mang Hoan Hoan đi, điều kiện của Nam gia lại không bằng Cố gia, ly hôn dưới tình huống này thì Nam Tâm chỉ có thể rời đi một mình. Tuy Thịnh Hoàn Hoàn chưa sinh con, nhưng chỉ cần là mẹ đều không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn khi cốt nhục chia lìa. Nếu Cố Nam Thành lại cưới Trần Do Mỹ vào cửa, Nam Tầm nhất định sẽ nổi điên, kết quả cuối cùng là cá chết lưới rách. “Hoàn Hoàn… Hoàn Hoàn…” Thịnh phu nhân gọi Thịnh Hoàn Hoàn vài tiếng cô mới tỉnh táo lại. “Tới rồi.” Thịnh phu nhân chỉ chỉ bên ngoài, lo lắng hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Gọi con mấy lần vẫn không có phản ứng gì, suy nghĩ cái gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói, chỉ lắc lắc đầu: “Không có gì đâu mẹ, xuống xe đi!” Thịnh Hoàn Hoàn ôm Lăng Thiên Vũ xuống xe, Bạch quản gia đã dẫn mọi người chờ ở cửa, mấy chục người gồm đầu bếp, người làm vườn, hầu gái, vệ sĩ cùng khom người, trăm miệng một lời mà gọi: “Chào đón thiếu phu nhân trở về.” Thịnh Đình Đình khiếp sợ không thôi, trận thế này không khỏi quá lớn. Thịnh Hoàn Hoàn cũng hơi kinh ngạc, lần đầu tiên cô tới Lăng Phủ cũng không có khí thế như vậy. “Thiếu phu nhân” Bạch quản gia bước nhanh đến, khom lưng kính chào Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó cung kính nhìn về phía Thịnh phu nhân và hai cụ Thịnh gia: “Chào đón các vị khách quý tới nhà làm khách, mời vào bên trong.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn biệt thự xa hoa trước. mặt, cảm thấy nó như một cái lồng làm băng tơ vàng, giam giữ cô vào đó không thể trốn thoát. Cô nghĩ tới cảnh tượng ngày đó bị nhốt ở hầm giam, cảm giác bất lực tuyệt vọng sợ hãi lại nảy lên trong lòng, bước chân chậm chạp không đi về phía trước một bước. Nếu có thể, cô sẽ xoay người bỏ đi! Nhưng cô không thể, có lẽ Lăng Tiêu cho phép. cô phát cáu một chút, nhưng nếu thật sự chọc giận hắn thì kết cục của cả nhà cô chính là tan xương nát thịt. Sau khi đi ra khỏi hầm giam, Thịnh Hoàn Hoàn mới thật sự nhận ra sự đáng sợ của Lăng Tiêu, cô vẫn không quên được hình ảnh hắn xé nát tấm ảnh gia đình kia rồi ném vào thùng rác. “Hoàn Hoàn” Nhìn thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn dần dần tái đi, Thịnh lão thái thái nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiền từ cười nói với cô: “Đừng sợ Hoàn Hoàn, chúng ta đều ở bên cạnh con.” Đôi tay già nua kia mang đến cho Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rất an toàn, nhìn người bà trước mặt, sợ hãi trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tan đi một chút, cảm giác này đặc biệt ấm áp. Thịnh Hoàn Hoàn bất giác gật gật đầu, nắm tay Lăng Thiên Vũ bước từng bước vào Lăng gia. Mọi thứ ở Lăng gia đều như thường, xa hoa lại lạnh lão.