Rất nhanh vệ sĩ đã mang Lăng Thiên Vũ lên lầu, cuối cùng nhà ăn cũng yên tĩnh, Lăng Tiêu lại cầm lấy đũa, chỉ ăn hai ngụm lại vô vị ném xuống: “Bạch quản gia.” Bạch quản gia vội vàng tiến lên: “Thiếu gia.” Lăng Tiêu lấy khăn ăn qua ưu nhã chùi miệng, sau đó mới khẽ mở môi mỏng mà nói: “Thông báo với mọi người lập tức tập hợp, ông dẫn người hầu xuống tầng hầm điều tra, đội bảo an đi xuống tầng hầm hết.” Thiếu gia muốn tra rõ chuyện tầng hầm sao? Bạch quản gia đặc biệt kinh ngạc, thiếu gia nhà ông không tin trên đời này có âm tà, hiện tại lại thỏa hiệp vì thiếu phu nhân. Cuối cùng Bạch quản gia cũng nhẹ nhàng thở ra, lập tức lớn tiếng đáp lại: “Vâng thiếu gia, tôi lập tức đi sắp xếp. Một giờ sau, mọi người không thu hoạch được gì. Lăng Tiêu nhìn mấy chục người trước mặt, mặt âm trầm giơ lá bùa màu vàng trong tay lên và nói: “Từ nay về sau, đừng để tôi nghe mấy câu như tầng hầm có ma, nếu không cút hết cho tôi.” Vừa dứt lời, hän đã xé nát lá bùa trong tay. Mọi người cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lăng Tiêu, Bạch quản gia cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì khí thế lúc này trên người Lăng Tiêu quá sắc bén. Thiếu gia mất công điều tra là muốn để lại đường lui cho thiếu phu nhân, dù là người hay quỷ cũng sẽ để lại chút dấu vết, kết quả lại không thu hoạch được gì. Có thể đoán ra lúc này thiếu gia nhà ông thất vọng và phẫn nộ đến mức nào. Lần đầu tiên Bạch quản gia hoài nghi bản thân và Thịnh Hoàn Hoàn: Chẳng lẽ là ông mê tín, thiếu phu nhân thì giả vờ như thiếu gia đã nói? Thịnh gia thành Tây. Sau bữa cơm chiều, Thịnh lão gia tử bảo Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nói rõ ràng với hắn tất cả, bảo hắn phối hợp bọn họ điều tra chuyện này. Nhưng trước sau Lăng Tiêu vẫn không nghe điện thoại của cô. Sau ba lần bị cúp máy, Thịnh Hoàn Hoàn buông điện thoại xuống. Hai cụ Thịnh gia thấy vậy thì trầm mặc không nói gì. Thịnh phu nhân giảng hòa: “Có lẽ Lăng Tiêu đang bận, nếu không gọi cho Bạch quản gia thử?” Thịnh phu nhân vừa nói ra lời này thì Bạch quản gia đã gọi đến. Thịnh Hoàn Hoàn bấm nghe: “Bạch quản gia.” Bạch quản gia lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, sức khoẻ của cô không đáng ngại chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Đã không có việc gì, cảm ơn Bạch quản gia quan tâm, ông gọi đến là có gì muốn nói với tôi sao?” Bạch quản gia lập tức nói: “Hồi trưa thiếu gia bảo mọi người lật tung tầng hầm và phía dưới lên, nhưng không tìm ra cái gì, hiện tại thiếu gia rất phẫn nộ, thiếu phu nhân thật sự…” Bạch quản gia đột nhiên dừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Cô thật sự thấy thứ kia sao?” Lăng Tiêu cho người lật tung tầng hầm và hầm giam lên mà không tìm thấy cái gì cả? Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày, người kia thật sự tồn tại, vì sao lại không tìm thấy? Là ẩn nấp quá tốt làm người ta tìm không ra, hay là cô ta chính là người hầu trong Lăng Phủ, sau khi họ rời đi thì cũng đi rồi, cho nên mới tìm không ra? “Hhiện tại thái độ của Lăng Tiêu là thế nào?” “Lăng Tiêu nói… Nếu thiếu phu nhân không muốn trở về như thế thì đừng về” Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đã biết.” Dù sao Lăng Tiêu chưa bao giờ tin tưởng cô. Bạch quản gia lại nói: “Thiếu phu nhân, cô…” “Bạch quản gia” Thịnh Hoàn Hoàn biết Bạch quản gia muốn nói cái gì, cô lạnh nhạt cắt ngang lời ông: “Tôi sẽ trở về, tôi sẽ tự chứng minh với Lăng Tiêu là mình không nói sai.” Sau khi cúp máy, Thịnh phu nhân lo lắng lôi kéo cô: “Hoàn Hoàn, con còn muốn đi về?” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Con phải trở về điều tra rõ chuyện này.” Thịnh phu nhân không yên tâm mà lắc đầu: “Không, con không thể về, có người trong Lăng gia muốn hại con, mẹ không thể để con về Lăng gia nữa: