Lại đang học, lấy mấy thứ hiện tại trong đầu cô, muốn quản lý tập đoàn lớn như Thịnh Thế thì dù cô nỗ lực thêm 5 năm cũng chưa chắc tiếp quản được. Cô có thể mường tượng ra sự hiểm ác trên thương trường sao. Một cô gái xinh đẹp như cô sẽ bị vô số đôi mắt sói nhìn chằm chăm, không bao lâu sau sẽ bị người khác gặm không còn cả khúc xương. So với lãng phí tâm tư vào chuyện này, còn không bằng ngẫm lại nên làm sao khiến hẳn hài lòng, vui vẻ. Lăng Tiêu đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn một lúc lâu mà cô vẫn không phát hiện, ánh mắt Lăng Tiêu trầm rồi lại trầm, cả người toả ra khí lạnh, đi đến một bên “Rầm” một tiếng tắt đèn đi. Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm được thú vui trong học tập, đang học hăng say thì trước mắt đột nhiên tối sầm, cô còn tưởng là cúp điện, mãi đến khi bên cạnh giường lún xuống, mùi hương quen thuộc chui vào chóp mũi, cô mới nhận ra không biết khi nào Lăng Tiêu đã trở lại. “Anh về rồi à, ăn cơm chưa?” Thịnh Hoàn Hoàn dịu dàng hỏi. Đáp lại cô chỉ có yên tĩnh. Cô duỗi tay mở đèn lên, thấy Lăng Tiêu năm bên mép giường, tóc vẫn còn ướt, sắc mặt lạnh lẽo dọa người. Tâm tình của hắn lại không tốt? Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào nắng mưa thất thường như Lăng Tiêu, trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng. Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết là ai chọc hẳn, lập tức cất sách và sổ đi, bỏ vào trong ngăn tủ mép giường, sau đó nhìn Lăng Tiêu: tóc giúp anh nhé?” Lăng Tiêu nhắm mắt lại như đã ngủ rồi. Thấy hẳn như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quan tâm nữa, mặc kệ ngày mai hắn có bị cảm đau đầu hay không. Cô đứng dậy vào phòng tắm, sau khi đi ra thì nằm xuống giường, duỗi tay tắt đèn, nhắm mắt lại ngủ. Trong bóng tối, sắc mặt Lăng Tiêu càng khó coi, hắn duỗi cái chân dài ra đạp Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống giường. “Phanh” một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống từ trên giường, cũng may không đau, nhưng tự tôn lại bị tổn thương. “Lăng Tiêu, anh phát điên cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ hỏi Lăng Tiêu, giơ tay mở đèn ra. Dưới ánh đèn, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy cánh tay bị thương của Lăng Tiêu, băng gạc bị hắn tháo ra, có thể thấy rõ được miệng vết thương, trông hơi dọa người. Thịnh Hoàn Hoàn suýt quên trên cánh tay hắn còn có vết thương sâu như thế. Từ từ, không phải Lăng Tiêu tức giận vì cô quên hắn bị thương, không băng bó cho hắn đó chứ? Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp nghĩ lại thì Lăng Tiêu đã lạnh lẽo cả giận quát: “Cút ra ngoài” Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì trầm mặc nhìn Lăng Tiêu một lát, thu lại cảm giác tức giận, không nói một lời rời khỏi phòng ngủ chính. Khoảnh khắc bước ra cánh cửa, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy phía sau có thứ gì bị nện xuống đất, “Rầm” một tiếng đã tan nát, cô sửng sốt, tiếp theo không quay đầu lại rời đi, hơn nữa còn đóng cửa. Không cho phép mình nghĩ nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn về tới gian phòng ban đầu kia, xốc chăn lên nằm xuống, lại mở to mắt ngủ không được. Cô quen hơi giường. Ngủ không được cũng lãng phí thời gian, Thịnh Hoàn Hoàn dứt khoát đứng dậy, muốn đi đọc sách tiếp, lại phát hiện sách và cuốn sổ của mình còn đặt trong ngăn tủ phòng ngủ chính. Cô buồn bực nằm xuống lần nữa, lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được. Ở phòng ngủ chính, Lăng Tiêu nhìn mảnh nhỏ đầy đất, mặt đen như có thể ép ra mực, rốt cuộc vì sao hẳn lại cưới cô gái này về? Bạch quản gia bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, đi ra đã đối diện với gương mặt tuấn tú âm u của Lăng Tiêu, lập tức không còn buồn ngủ: “Thiếu gia.” Lăng Tiêu lạnh lếo hỏi: “Thịnh Hoàn Hoàn ở nhà cả ngày đã làm cái gì?”