Cổ họng Mộ Tư căng thẳng, lời đến miệng lại chậm chạp nói không nên lời. Thịnh Hoàn Hoàn lý trí lại lạnh nhạt: “Lăng Tiêu là dạng người gì, anh ta ở bên ngoài làm gì không cần anh tới nói cho tôi biết, đó là chuyện giữa tôi và anh ta, mong rằng sau này Mộ tổng biết tự trọng, đừng lại…” “Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, cái này em cũng không để bụng sao?” Mộ Tư không thể chịu nổi những câu nói lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn, tựa như một con dao xẻo vào tim anh ta, cho nên trước khi Thịnh Hoàn Hoàn nói ra những lời càng đả kích thì anh đã lên tiếng cắt ngang lời cô. Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ? Không, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ cô nhất định đang xuất hiện ảo giác, cún con đáng yêu như vậy, sao Lam Nhan lại là mẹ cậu bé được. “Lam Nhan là nghệ sĩ của truyền thông Thiên Vũ, trước kia cô ta chẳng có tên tuổi gì ở Mỹ, vừa về nước lại được công ty nâng đỡ, không đến một năm đã hot khắp đại giang nam bắc.” Không nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại, Mộ Tư biết cuối cùng cô đã nghe lọt tai những lời mình nói: “Một năm trước Lăng Tiêu mới thu mua truyền thông Thiên Vũ, sau đó Lam Nhan trở lại, còn gia nhập Thiên Vũ, anh hoài nghi sở dĩ Lăng Tiêu đầu tư vào ngành giải trí là vì lót đường cho Lam Nhan.” Lăng Tiêu thu mua truyền thông Thiên Vũ là vì lót đường cho Lam Nhan? Suy nghĩ liên tục thay đổi, sau một lúc lâu giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên: “Vớ vẩn, nếu thật như anh nói thì vì sao Lăng Tiêu lại cưới tôi?” Lam Nhan là mẹ của Thiên Vũ, Lăng Tiêu còn vương vấn tình xưa, cố ý thu mua truyền thông Thiên Vũ để nâng đỡ cô ta, vậy vì sao Lăng Tiêu cưới cô? Nếu đúng như Mộ Tư đã nói thì người Lăng Tiêu cưới phải là Lam Nhan, còn liên quan gì đến Thịnh Hoàn Hoàn này nữa? Thịnh Hoàn Hoàn không phải ngốc, cô còn có thể nhìn rõ vấn đề này. Mộ Tư vững vàng hỏi lại: “Vậy vì sao hắn lo lắng cho Lam Nhan như thế?” Thịnh Hoàn Hoàn bất giác siết chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới buông ra: “Cảm ơn anh đã nói những chuyện này cho tôi biết, nhưng tôi hy vọng anh dừng quan tâm tôi ở đây và đừng điều tra Lăng Tiêu nữa.” Không đợi Mộ Tư đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt máy. Mộ Tư ngồi trên xe lăn, nhìn màn hình đã tối xuống, trên gương mặt ôn hoà tuấn tú có thêm tia hung ác, anh ta không tin cô còn có thể ở lại bên cạnh Lăng Tiêu như không có việc gì. Sở dĩ cô gả cho Lăng Tiêu là vì bị Trần Văn Hưng ép tới đường cùng, hiện tại Trần Văn Hưng vào tù, nguy cơ của Thịnh gia đã được giải trừ, cô ở lại bên cạnh Lăng Tiêu là vì biết ơn, hiện tại đã biết đến sự tồn tại của Lam Nhan, cô còn có thể giả vờ như chưa xảy ra cái gì sao? Mộ Tư click mở ảnh chụp thu được tối hôm qua rồi ấn gửi đi. Mấy tấm ảnh này đều là Lăng Tiêu ôm Lam Nhan, một tấm là đi ra từ khách sạn Long Đồ, một tấm là lên xe, một tấm là bước vào Thịnh Thế Danh Môn. Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại với Lăng Kha, Lam Nhan căn bản không bị thương, Lăng Tiêu ôm Lam Nhan là vì cô ta bị kinh sợ, hoặc là thật sự bị bỏ thuốc? Đáng tiếc màn ảnh cách quá xa, Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ sắc mặt của Lam Nhan, chỉ có thể thấy cô ta vòng tay qua cổ Lăng Tiêu, chôn mặt vào cổ hắn. Canh tràn ra khỏi nồi, vang lên “Ùng ục” Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại, vội vàng tắt lửa đi. Nhìn hơi nóng bay lên từ trong nồi, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó với Lam Nhan. “Lam tiểu thư đã là bạn của Lăng Tiêu, không bằng đến nhà tôi ngồi chơi, tôi gả vào Lăng Phủ lâu như thế mà vẫn chưa thấy cô đến nhà bao giờ, chẳng lẽ là ghét bỏ Lăng gia không đủ lớn?” “Thịnh tiểu thư nói đùa, hôm nào tôi nhất định sẽ tới cửa chào hỏi, chỉ mong khi đó Thịnh tiểu thư còn ở Lăng Phủ” Khi đó Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lam Nhan lấy tự tin từ đâu ra. Hiện tại cô đã biết! Thì ra cô ta chính là mẹ ruột của Thiên Vũ. Lúc ấy Lam Nhan nhất định đang thầm cười chê cô không biết tự lượng sức mình! Hiện giờ nhờ lại cuộc đối thoại đó, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy vô cùng châm chọc, có lẽ Lam Nhan thích hợp với căn nhà này hơn cô…