Cô bảo người phục vụ lấy thực đơn lại đây rồi đưa cho Diệp Thần. Diệp Thần nhìn về phía Cố Hoan đang chống khuôn mặt nhỏ nhìn chăm chằm cậu không dời mắt, cậu lập tức lộ ra một nụ cười rất thu hút: “Mỹ nữ nhỏ, muốn chú ôm không?” Cố Hoan kích động nhìn về phía Nam Tâm: “Mẹ, được không ạ?” Nam Tầm thường xuyên dở khóc dở cười với đứa con gái tuổi còn nhỏ đã lộ ra bản tính mê trai. Trước kia mỗi lần Cố Bắc Thành có mặt thì Cố Hoan sẽ chẳng cần đến ai mà bám dính lấy Cố Bắc Thành, bởi vì gã rất đẹp trai. Vì thế, Cố Nam Thành không ít lần ganh ty. Nam Tầm cười cười: “Đương nhiên.” Tuy là lần đầu tiên gặp Diệp Thần, nhưng cậu trai bảnh bao này lại làm cô cảm thấy thực thân thiết, không bài xích chút nào. Diệp Thần ôm lấy cô bé, mở thực đơn ra: “Bé con, con chọn đi, con gọi cái gì thì chú ăn cái đó.” “Thật không ạ? Vậy con muốn cái này, cái này, còn có cái này.” Cô bé chuyên chọn mấy món có màu sắc tươi đẹp. Lúc chờ món lên, Diệp Thần còn biến ma thuật cho Cố Hoan xem. Cô bé đặc biệt vui vẻ, hai mắt cười cong cong như ánh trăng. Nhìn con gái vui vẻ, Nam Tâm cũng nhịn không được nhếch khoé môi lên theo. “Nam Thành, đó không phải chị Nam Tâm sao?” Cách đó không xa, Trần Do Mỹ chỉ về hướng Nam Tâm, đáy mắt mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, cô ta không ngờ sẽ gặp được Nam Tầm trong nhà ăn nho nhỏ này. Cố Nam Thành quay đầu lại, nhất thời cũng không nhận ra Nam Tầm. Nam Tầm cắt tóc ngắn, trang điểm nhẹ, mặc áo sơmi màu nhạt và chân váy, dưới chân mang đôi giày cao gót, cẳng chân thon dài vừa thẳng lại trắng, cả người như hoàn toàn thay đổi, trông thật thanh nhã thoát tục. Chỉ mấy ngày không gặp, Cố Nam Thành không ngờ Nam Tầm lại thay đổi nhiều như thế. “Người đàn ông kia là ai, hình như Hoan Hoan và chị Nam Tầm đều rất thích anh ta.” Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành nhìn chăm chằm vào Nam Tầm thì thông minh mà dời sự chú ý của gã đi. Lúc này Cố Nam Thành mới phát hiện Cố Hoan và Diệp Thần, ánh mắt gã dừng lại trên người Diệp Thần, đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo xuất chúng, trông rất ấm áp, nếu là ở trường đại học chắc cũng phải là một hotboy. Cố Nam Thành biết hết thân thích của Nam Tầm, nhưng gã không nhớ trong đám thân thích bạn bè của cô có người như vậy. “Không phải chị Nam Tâm đang xem mắt đó chứ?” Trần Do Mỹ làm ra vẻ giật mình mà nhìn về phía Cố Nam Thành. Cố Nam Thành cứng lại: “Sao thằng ẻo lã đó lọt được vào mắt cô ta” Xem mắt? Dạng phụ nữ cao ngạo như Nam Tầm sao lại chịu đi xem mắt, còn là loại nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh này. “Nhưng trông Hoan Hoan có vẻ rất thích anh ta: Trần Do Mỹ lại nói: “Tuy người kia nhìn rất trẻ, nhưng không chừng đã đi làm việc rồi, anh xem chị Nam Tâm cười rất vui vẻ với người đó kìa.” Cố Nam Thành lại quay đầu, thấy Diệp Thần đang đúc Cố Hoan ăn kem, Nam Tâm cưng chiều nhìn Cố Hoan, khóe miệng xinh đẹp nhếch rất cao. Nhìn ra được hai mẹ con Nam Tầm đều rất thích người kia, không có chút phòng bị và kháng cự nào, trong lòng Cố Nam Thành hơi chua chát, vừa ly hôn mà cô đã gấp gáp muốn tìm cha kế cho Hoan Hoan như vậy sao? Cô ta thật sự vừa mắt thăng ranh hỉ mũi chưa sạch này? Trần Do Mỹ duỗi tay giữ chặt Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, không thì chúng ta đổi chỗ đi?” Sắc mặt Cố Nam Thành không quá tốt: “Đi thôi!" Mãi đến khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi, Nam Tâm vẫn không biết họ đã từng đến đây. Tiếp xúc càng lâu, Nam Tầm càng thích Diệp Thần, cậu trai này chẳng những bảnh bao hài hước, mà còn rất giỏi trong việc dỗ trẻ con.