“A Sâm, đây, chú kính cháu một ly.” Nam Hạo Thiên bưng ly rượu lên, Diệp Sâm mỉm cười: “Đâu nào, nên là cháu kính chú mới đúng, năm đó cũng nhờ chú và Tiểu Tâm chiếu cố.” 'Tâm mắt Diệp Sâm nhìn lướt qua gương mặt Nam Tầm, sau đó uống một hơi cạn sạch. Nam Tầm cũng bưng ly rượu lên, khách sáo mà uống một ngụm Sau đó vợ chồng Nam Hạo Thiên cứ liên tục chuốc rượu Diệp Sâm, cũng không biết trong lòng hai vợ chồng này tính toán cái gì, Diệp Sâm lại không tiện từ chối nên uống không ít. Cuối cùng Nam Tâm thật sự nhìn không được: “Cha, con ăn no, dẫn Hoan Hoan đi về trước.” Nói xong, Nam Tầm đứng lên. Lúc này Nam Hạo Thiên hỏi Diệp Sâm: “A Sâm, cháu đang ở đâu?” Diệp Sâm nói: “Thịnh Thế Danh Môn” Nam Hạo Thiên cười nói: “Trùng hợp thật, Tiểu Tầm cũng sống ở đó, hai đứa cùng về đi!” Nam Tầm nhăn mày lại, Diệp Sâm nói: “Được.” Nam Tầm không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa người ta chỉ tiện đường chở cô về thôi: “Vậy làm phiền.” Nam Tầm lên lầu ôm Cố Hoan xuống, Diệp Sâm đã chờ cô trên xe, cô ôm con nên chỉ có thể ngồi phía sau. Diệp Sâm cũng ngồi phía sau, nhưng xe rất rộng, khoảng cách giữa họ không phải gần. Nam Tâm để Hoan Hoan nằm trên người mình, cô bé ngủ rất say, nếu không làm ồn thì có thể ngủ đến sáng mai. Có lẽ do uống nhiều quá, trên đường trở về Diệp Sâm vẫn luôn nhắm mắt, trong xe rất im ăng, chỉ có mùi rượu thoang thoảng vờn quanh chóp mũi. Nam Tầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi hơi thở của Diệp Sâm càng ngày càng nặng nề. “Anh… Không có gì đó chứ?” Ánh đèn trong xe lờ mờ, Nam Tâm không thấy rõ sắc mặt của anh ta, cô muốn bật đèn, nhưng tay lại bị Diệp Sâm đột nhiên nắm lấy. Lòng bàn tay Diệp Sâm rất nóng, nóng đến không bình thường. “Anh phát sốt?” Nam Tâm bị thân nhiệt của anh dọa sợ, theo bản năng đặt tay lên trán anh. Diệp Sâm lại nắm lấy tay cô, đôi mắt tối tăm của anh sắc bén như chim ưng, giọng trầm thấp khàn khàn: “Cô thật sự không biết?” Nam Tầm bị hỏi không hiểu ra sao: “Tôi nên biết cái gì?” Diệp Sâm nhìn chăm chằm cô một lát, sau đó bỗng buông tay cô ra: “Cha cô động tay động chân trong rượu, nếu cô không muốn bị tôi làm trên xe thì tốt nhất là tránh xa một chút” Nam Tầm đột nhiên phản ứng lại, Nam Hạo. Thiên động tay trong rượu của Diệp Sâm, lại bảo Diệp Sâm đưa cô về khách sạn, là muốn đưa cô lên giường Diệp Sâm! Sao cô lại có người cha như thế? Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức nói với tài xế: “Làm phiền đưa chúng tôi đi bệnh viện gần nhất.” Diệp Sâm khàn khàn mở miệng: “Không cần, trực tiếp về khách sạn.” Nam Tầm lo lắng nói: “Không đi bệnh viện, anh chịu nổi không?” Diệp Sâm tà khí cười lạnh: “Tìm một người phụ nữ tiết hỏa một chút là được.” Nam Tầm nghe xong thì bỏ đi lo lắng trong lòng. Trong hành trình sau đó, Nam Tâm không mở miệng nữa. Trong xe, tiếng thở của anh ta càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp, cứ vang vọng trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, phóng đại vô hạn bên tai Nam Tầm, làm cô không chỗ để trốn. Trong lòng Nam Tâm không biết mắng Nam Hạo Thiên bao nhiêu lần, còn nỗ lực ngó lơ người đàn ông bên cạnh: “Tài xế, làm phiền chạy nhanh lên: Diệp Sâm đột nhiên bắt lấy tay Nam Tâm rồi siết thật chặt.