Nam Tầm đoạt lấy cái muỗng trong tay Cố Hoan, múc một muỗng, sau đó âm trầm nhìn về phía Diệp Sâm: “Trình độ nấu nướng của anh cũng không có gì đặc biệt.” Lần thứ hai vẫn là “Nấu lại”, lần thứ ba Diệp. Sâm nói một câu: “Gỗ mục không thể điêu.” Mặt Nam Tầm càng khó coi: “Không làm” Diệp Sâm không nói cái gì, nhìn chăm chăm cô chừng hai phút, mãi đến khi cô bại trận mới xoay người rời khỏi phòng bếp. Nam Tầm lấy ra ba quả trứng cuối cùng từ tủ lạnh. Cố Hoan đi đến bên chân Nam Tâm, ngẩng đầu: “Mẹ không nổi giận với chú luôn.” Nam Tầm cắn răng: “Tính tình mẹ con tốt quá thôi!” Ra lăn lộn cuối cùng vẫn phải trả lại, hôm nay tạm thời nhịn anh ta đi. Cố Hoan cười hì hì: “Mẹ cố lên, con xem trọng mẹ: Nam Tâm: “… Cố Hoan lại nói tiếp: “Mẹ, con cảm thấy chú này không tồi” Nam Tầm chuyên tâm nấu ăn, Cố Hoan lo nói một mình: “Vừa cao vừa trai còn rất ngầu, biết nấu ăn, quan trọng nhất là quản được mẹ.” Nam Tầm giật mình nhìn Cố Hoan, không ngờ cô bé lại nói ra lời này: “Bà mối nhập con à?” Cố Hoan thấp giọng nỉ non: “Cả làm cơm mà mẹ cũng không biết, con phải tìm người cha mới chăm sóc chúng ta.” Nam Tâm dở khóc dở cười: “Cố Hoan, con ghét bỏ mẹ à?” Cố Hoan lắc đầu, ngây ngô mà tự ghét bỏ mình: “Mẹ, con không chê mẹ, con chỉ ghét bỏ bản thân, chờ con lớn lên một chút thì nhất định sẽ nấu cơm cho mẹ ăn, là dạng ngon thật ngon ấy.” Nam Tầm: “… Một lớn một nhỏ này hẹn trước liên thủ khinh bỉ cô sao? Phần mì trứng cà chua cuối cùng cũng thành công, Nam Tầm bưng mì đi ra ngoài liền thấy Cố Hoan đang ngồi trên đùi Diệp Sâm nhìn anh chơi game. Cố Hoan nói: “Chú út con cũng biết chơi trò này, cha nói chú út không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi game thôi.” Giọng nói của Diệp Sâm như một cái loa sub mê người: “Vậy Hoan Hoan cảm thấy thế nào?” Cố Hoan nhu nhu nói: “Con thấy thích thì chơi thôi, như con thích ăn kem và MacDonald, cha nói không thể ăn, nhưng mẹ vẫn dẫn con đi ăn, sau đó con sẽ rất vui vẻ." Diệp Sâm lại hỏi: đúng?” Vậy Hoan Hoan cảm thấy ai Cố Hoan buồn rầu trầm tư: “Mẹ đúng, nhưng cha cũng không sai, cha lo con ăn nhiều tiêu chảy.” Tuy Hoan Hoan có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, trời sinh EQ đã cao. Nam Tầm đi lên trước, đặt mì lên bàn: “Mì anh muốn đây” Cố Hoan bước xuống khỏi đùi Diệp Sâm, dựa vào bàn mà nói: “Chú, lần này nhìn không tồi, chắc là thành công.” Diệp Sâm buông di động, duỗi tay sờ sờ đầu cô bé, muốn hỏi con muốn ăn không, giây tiếp theo Cố Hoan đã bị Nam Tâm kéo qua, cứ như sợ con gái sẽ bị anh bắt cóc. Nam Tầm bế Cố Hoan lên: “Đây là phần cuối cùng, anh tạm chấp nhận ăn đi, tôi còn có việc đi trước.” Kỳ thật trong lòng Nam Tâm không muốn Cố Hoan và Diệp Sâm thân cận nhau quá. Lần này Diệp Sâm không ngăn trở. Nam Tầm đi rồi, Diệp Sâm nhìn chén mì trên bàn với ánh mắt phức tạp, lại cầm lấy di động: “Chuẩn bị một chút, hôm nay về Mỹ” Ngày đó Cố phu nhân bị Trần Do Mỹ làm tức hộc máu, đến nay còn ở bệnh viện, cuối cùng cũng chờ được Cố Nam Thành tới thăm, nhưng bà ta không ngờ là Trần Do Mỹ cũng tới.