Không biết thế nào mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi kiêu ngạo, buột miệng thốt ra: “Vậy Lam Nhan thì sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận, cô không biết vì sao lại nhắc tới Lam Nhan vào lúc này, miệng quá nhanh không suy nghĩ đã nói ra. Cô đang làm gì vậy? Ghen? Không, cái này gọi là lo sợ không đâu! Trong tiềm thức Thịnh Hoàn Hoàn từ chối thừa nhận mình ghen. Ánh mắt Lăng Tiêu thâm thúy, Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao hiện tại cô ta cũng là tiểu hoa đán đang nổi tiếng!” Lăng Tiêu nhìn diễn xuất vụng về của Thịnh Hoàn Hoàn thì lặng lẽ nói: “Cô tốt hơn cô ta một chút.” Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Chỉ một chút?” Lăng Tiêu hỏi lại: “Không thì sao?” Tiểu yêu tinh thích ăn dấm này!!! Vừa xuống lầu, ngoài cửa lớn truyền đến một trận xôn xao, gia đình Lăng Hoa Thịnh tới rồi. Khi xuất phát, hai cha con Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi cùng một chiếc xe, mẹ con Lăng Hàn và gia đình Lăng Hoa Thịnh cùng đi một chiếc. Trừ họ ra còn có rất nhiều bạn cũ của Lăng Hoa Thanh tới. Xe chạy đến cổng, Thịnh Hoàn Hoàn liền bị cảnh tượng ngoài cửa làm sợ ngây người, đây mà là đón người cái gì, rõ ràng là đi cướp ngục. Thịnh Hoàn Hoàn tò mò nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đó đều là bạn cũ của ba anh à?” Dựa theo mối quan hệ này, sao đến hiện tại Lăng Hoa Thanh mới ra tù tới? Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên ung dung nói: “Cô nên gọi là ba chồng, hoặc gọi ba như tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn: “… ÀI” Kỳ thật rất khó kêu ra miệng! 'Tâm mắt Lăng Tiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nhớ quan hệ của ba rất rộng rãi, khi còn nhỏ thường xuyên có bạn bè đến nhà chơi.” Bạn cũ là một phần, nịnh bợ Lăng gia cũng là một phần. Xã hội hiện tại rất hiện thực, nếu Lăng Hoa Thanh chỉ là người thường, giết người vào tù nhiều năm như thế thì còn bạn cũ gì đáng nói? Nhưng Lăng Tiêu không bài xích tình cảnh này, hắn cũng muốn Lăng Hoa Thanh thấy con trai mình đã trưởng thành, trở thành một người rất ghê gớm. “Vậy có phải ba anh rất khó ở chung không?” “Ba tôi là người rất kiên nhẫn, hiếm khi tức giận” Khi Lăng Tiêu nhắc tới Lăng Hoa Thanh, đường cong trên gương mặt bỗng dịu lại, trong mắt cũng hiện ra sự ấm áp, khí thế trên người đều thay đổi. Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ, Lăng Hoa Thanh nhất định là một người cha tốt, là loại người hoàn toàn tương phản với An Lan. Nhưng vì sao bà nội lại nói tính tình ông khó chịu giống như Lăng Tiêu? Lão thái thái cố ý dọa cô đúng không, nếu tính tình khó chịu thì sao lại có nhiều bạn cũ như thế? Sau khi xe Lăng Tiêu chạy đi thì luôn dẫn đầu ở phía trước, phía sau là một hàng dài các xe, đa số trong đó đều là siêu xe trăm vạn, mênh mông bao la, tương đối đồ sộ. Lam Tiếu ngồi trong chiếc xe thứ ba, mãi đến lúc này cô ta mới biết mình sắp gả vào một thế gia như thế nào. Đáng tiếc, người ngồi ở chiếc xe đầu tiên không phải cô ta. Gia tộc và sản nghiệp khổng lồ như thế lại chỉ có một nữ chủ nhân, người phụ nữ may mắn đó là Thịnh Hoàn Hoàn. Nói không ghen ghét là giả, đáng tiếc cô ta không lọt được vào mắt Lăng Tiêu, nhưng chị họ của cô ta là Lam Nhan lại có cơ hội. Chỉ cần chị họ trở thành nữ chủ nhân Lăng gia thì ngày tháng sau này của cô ta sẽ tốt hơn rất nhiều, cũng có thể ngẩng cao đầu ở Lăng gia.