Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc lảng nghe, cô căn bản không có tư cách xen mồm vào chuyện này. Cuối cùng Lăng Hoa Thanh cũng mở miệng: “A Tiêu, tha cho bác cả đi, không liên quan đến đúng sai, coi như tặng cho ba một món quà, con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!” Con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào! Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy câu nói sau cùng của Lăng Hoa Thanh nghe rất lạ, giống như mang theo chút oán giận. Cô theo phản xạ mà nhìn về phía Lăng lão thái thái, chỉ thấy bà giật mình, duỗi tay lau nước mắt, đau đớn mà quay mặt đi. Qua thật lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên: “Vậy làm theo ý ba đi.” Giờ khắc này, cảm giác làm người ta hít thở không thông cuối cùng cũng dịu lại. Lăng Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng nán lại, lập tức bế cậu nhóc lên: “Ông bà nội, tụi con đi trước.” Cô đuổi theo ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, hän lạnh lẽo mà lại cô đơn, làm lòng người thương tiếc, thật muốn đi lên ôm hắn một cái. “Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại, ôm Lăng Thiên Vũ đuổi theo. Nghe thấy giọng nói của cô, Lăng Tiêu dừng bước chân, xoay người nhìn về phía bọn họ. “Mệt mỏi quá, cho anh ôm” Thịnh Hoàn Hoàn thở hổn hển, không khách khí ném cậu nhóc cho Lăng Tiêu, sau đó cười hỏi: “Anh ăn no chưa, tôi còn rất đói, chúng ta đi ăn lẩu được không?” Lăng Thiên Vũ lập tức trợn to mắt, gật đầu gật đầu. Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn lạnh lẽo, dáng vẻ như chẳng có hứng thú. Thịnh Hoàn Hoàn năm lấy cánh tay bị thương của hẳn: “Đi nào, từ tối hôm qua đến bây giờ tôi chưa được ăn một bữa nào ra hồn, anh coi như đi chung với chúng tôi được không, tôi đi lái xe?” Lăng Tiêu liếc xéo cô một cái, đặc biệt cao ngạo: “Chỉ lần này." Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà cũ không bao lâu thì một người đàn ông trẻ cao lớn đã xuất hiện, được người hầu dẫn dắt, cuối cùng anh ta bước vào phòng Lăng Hoa Thanh. Lăng Hoa Thanh đánh giá người trước mặt, sau đó nhếch môi cười nhạt: “Mười năm không gặp, đã lớn như vậy rồi, cậu cao hơn cha mình nhiều.” Hà Vinh cười nói: “Cha tôi cứ nói mình già rồi, tôi thấy chú Lăng lại chẳng thay đổi gì, vẫn còn bảnh bao như trong trí nhớ.” “Thằng nhãi này miệng ngọt thật” Lăng Hoa Thanh võ võ bả vai Hà Vinh: “Không tồi, thân thể đủ rắn chắc, từ hôm nay trở đi cậu cứ ở cạnh tôi làm việc, thay tôi chào hỏi cha cậu.” Ý cười của Hà Vinh chợt tắt, cung kính nói: “Cảm ơn chú Lăng bằng lòng đề bạt” Lăng Hoa Thanh xua xua tay: “Trở về thu dọn một chút đi, ngày mai lại đây sớm một chút.” “Thưa vâng” Hà Vinh gật đầu, sau đó rời khỏi nhà cũ. Sau khi rời đi một đoạn đường, anh ta xuống xe lấy di động ra, đi một khoảng cách mới dừng lại: “Phu nhân, như bà đã liệu trước, quả nhiên Lăng Hoa Thanh đã giữ tôi lại, còn cho người ta cài máy nghe lén trên xe tôi.” Ở một thành phố khác, một người phụ nữ đứng ở ban công, nhìn mấy chiếc xe vừa dừng lại phía dưới, nói với Hà Vinh: “Hiện tại bên cạnh ông ta không có người để dùng, ông ta tin tưởng cha cậu, rất nhanh cũng sẽ tin cậu, nhưng người như ông ta rất đa nghi, cậu ở bên cạnh ông ta làm việc nhất định phải cẩn thận” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, người phụ nữ quay đầu lại nhìn, cuối cùng nói với Hà Vinh: “Được rồi, có người đến, cậu nhóc, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt” Sau khi cúp điện thoại, bà về phòng, đốt sáu cây nhang rồi lần lượt cắm vào hai lư hương. Trước hai lư hương có đặt một tấm hình trắng đen và một con búp bê đặc biệt xinh đẹp đáng yêu. Tay người phụ nữ dừng lại trên người đàn ông trẻ tong bức hình, quyến luyến nhung nhớ mà vuốt ve qua lại.