Hôm qua vết thương bị rách, cô đã xử lý giúp hắn, hôm nay cả ngày không ăn không uống, vết thương lại không đổi thuốc, không phát sốt mới là lạ. Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng đến mức có thể làm người ta phỏng lạnh: “Tôi nói đi ra” Thịnh Hoàn Hoàn có thể cảm giác được lúc này Lăng Tiêu bài xích người khác tiếp cận hẳn đến mức nào, tựa như một con nhím bị thương, ai tới gần thì đâm người đó. Hiện tại hắn chỉ muốn một mình liếm miệng vết thương, hoàn toàn bài xích cô ra ngoài, nhưng hiện tại hẳn đang bị sốt, cô không thể mặc kệ được. Cô như không nghe thấy lời hẳn nói: “Tôi đi lấy thuốc.” Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hòm thuốc tiến vào, không để ý tới Lăng Tiêu phần nộ đến mức nào, sắc mặt dọa người ra sao, cô chỉ dứt khoát lấy thuốc rồi đổ nước. Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt hung ác: “Lấy đi, tôi không uống.” Thịnh Hoàn Hoàn cả giận nói: “Lăng Tiêu, cho. dù anh oán hận đến đâu cũng không thể đùa với sức khoẻ của mình, hiện tại anh đang sốt, nhất định phải uống thuốc cho tôi, há mồm, tôi đút cho anh.” Lăng Tiêu căn răng, trên người lúc lạnh lúc nóng, làm hăn rất khó c cổ họng khàn khàn, cả nói chuyện cũng lao lực: “Thịnh Hoàn Hoàn, giờ lá gan của cô càng lúc càng lớn, có phải cô cho rằng tôi thật sự không làm gì được cô?” “Tôi đoán hiện tại anh muốn làm gì tôi cũng không có sức lực, mau uống thuốc, tôi xem giúp anh có phải vết thương bị nhiễm trùng không.” Nhìn Lăng Tiêu như biến thành hổ giấy, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên cứng rắn, chỉ thiếu điều bóp miệng hắn ra mà nhét thuốc vào. Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ trừng cô, sau một lúc lâu mới mở miệng uống thuốc, sau đó hớp nửa ly nước. “Vậy ngoan hơn nhiều, anh không lo cho sức khoẻ của mình thì tôi lo thay cho” Thịnh Hoàn Hoàn vừa lải nhải vừa chuẩn bị đồ để đổi thuốc, sau đó bắt đầu cởi áo của Lăng Tiêu: “Dạ dày anh vốn không tốt, trên tay lại có vết thương sâu như vậy, còn dám không ăn không uống ngồi cả ngày, dù là thần tiên cũng chịu không nổi…” Nghe Thịnh Hoàn Hoàn lải nhải, sự hung ác trên người Lăng Tiêu dần dần tan đi, mỏi mệt ngồi ở đó để mặc cô lăn lộn. Xé mở băng gạc, vết thương trong đó đã sưng lên, cũng may không quá nghiêm trọng, Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày: “Vết thương bắt đầu nhiễm trùng, tôi đưa anh đi bệnh viện!” “Không đi.” “Wậy tôi kêu bác sĩ gia đình tới.” “Không được.” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống: “Lần này anh phải nghe lời tôi.” Hơn mười phút sau bác sĩ đã tới, ông ta rửa sạch vết thương cho Lăng Tiêu, còn tiêm một mũi cho hắn, kê chút thuốc dặn dò cách dùng xong thì Lăng Tiêu bảo người ta cút. Sức khoẻ Lăng Tiêu vốn tốt, rất nhanh đã hạ sốt, Thịnh Hoàn Hoàn nấu chút cháo bưng lại đây cho hắn. Mặt Lăng Tiêu đen thui, quay mặt đi chỗ khác: “Bưng đi, tôi không muốn ăn.” Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, bằng không nửa đêm dạ dày đau, tôi sẽ không lo cho anh.” Lăng Tiêu âm trầm trừng cô, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, chỉ lo nói cho sướng miệng: “Còn nữa, anh có thể sửa lại tính tình hay không, bác sĩ vừa rồi sắp bị anh dọa sinh bệnh rồi.” Chạy còn nhanh hơn cả thỏ! Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Là do anh ta nhát như chuột.” “Anh còn dám nói, tính tình anh như vậy thì ai chịu cho nổi, về sau chúng ta ly hôn, xem ai…" Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình nói sai, ngừng đã muộn rồi, cô thấy ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống, giọng nói như mang theo vụn băng: “Sao. không nói tiếp đi?” Thịnh Hoàn Hoàn mất bò mới lo làm chuồng mà nói: “Ý tôi là nếu.” Lăng Tiêu không gặn hỏi nữa, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô. Thịnh Hoàn Hoàn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi thổi cái muỗng, sau đó đúc cháo đến bên môi hắn: “Nghe lời, ăn cháo đi.” Lăng Tiêu há mồm ngậm lấy muỗng cháo cô đưa đến.