Lăng Tiêu và Vinson đều biết cách gây án của hung thủ lần này giống như lần trước, hiển nhiên là cùng một đám người, đáng tiếc họ vẫn tra không được lai lịch của đám người này. Vinson đi rồi, Lăng Tiêu đi vào phòng bệnh. Thịnh Hoàn Hoàn canh giữ dưới lầu nhà Tương Tuấn Tài, chừng 9 giờ rưỡi, cô thấy Tương Tuấn Tài đi xuống xe, người đàn ông này cao cao gầy gầy đeo một cặp. kính, nhìn dáng vẻ rất thâm trầm. Thịnh Hoàn Hoàn đã đọc tư liệu của Tương Tuấn Tài, biết anh ta là một người đàn ông trưởng thành kín tiếng, ngày thường không có sở thích gì, vừa tan tầm liền chạy về nhà, là người rất hiếu thảo. 'Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không xuống tay được ở phương diện sở thích, chỉ có thể nhằm vào hai cụ nhà, mua chút đồ bổ mang lại đây. “Tương tiên sinh, xin dừng bước.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe ra chặn trước mặt Tương Tuấn Tài: “Tương tiên sinh, tôi là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thịnh Thế, tôi có việc muốn nói với anh, có thể mời tôi lên uống ly trà không?” Nói xong, cô còn đưa hộp quà đồ bổ trong tay lên. Tương Tuấn Tài liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi không quen biết cô, không có gì để nói với cô, mời trở về đi!” Nói xong, Tương Tuấn Tài vòng qua Thịnh Hoàn Hoàn mà đi vào bên trong. Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức đuổi theo phía sau anh ta, lúc này cũng không rảnh lo mặt mũi: “Tương tiên sinh, tôi biết hiện tại anh không có dự định đổi công †y, tôi chỉ lại đây tâm sự, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của anh.” Tương Tuấn Tài không quay đầu lại mà đi vào thang máy: “Tôi đã gặp nhiều loại người như cô, tôi và các người không có lời gì để nói.” Mắt thấy thang máy sắp đóng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng mặt dày chui vào: “Tương tiên sinh, tôi không tán đồng lời này của anh, trước kia anh chưa gặp tôi, sao biết tôi là loại người như vậy, có lẽ tôi là người mà Tương tiên sinh thưởng thức thì sao?” Cuối cùng trên mặt Tương Tuấn Tài cũng có biểu cảm, biệt khinh thường nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn cô thật sự không tồi, nhưng lại không biết nhìn lại bản thân, trừ túi da vô dụng này ra, tôi thật sự không thấy trên người cô có điểm nào đáng để tôi thưởng thức.” Thịnh Hoàn Hoàn bị bỡn cợt không đúng tí nào: “…” Ý người đàn ông này là đang nói cô chỉ là một bình hoa di động đúng không? Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn đáp trả lại một câu: Xin lỗi, trên người anh cũng không có điểm nào đáng làm người ta thưởng thức, bà đây vô dụng đến mấy cũng có cái túi da đẹp, còn anh là thứ cậy tài khinh người. Nhưng hiện tại cô đang có việc cầu người!!! Vì thế cô cười cười: “Tương tiên sinh, chúng ta mới lần đầu gặp mặt, đều không quá hiểu biết nhau, nói những lời này còn hơi sớm.” “Phải không? Tôi không cảm thấy vậy.” Tương Tuấn Tài dời mắt khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh Hoàn Hoàn: “…” Vì dự án Đường thị, cô nhịn. Vì biểu hiện ra thành ý của mình, Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Tương tiên sinh, tôi biết ông chủ hiện tại có ân với anh, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ, công ty hiện tại của anh phát triển hữu hạn, mà Thịnh Thế là sân chơi có thể giúp anh thoả sức tung hoành, tôi có thể đưa ra cả danh và lợi mà anh muốn.” “Tôi muốn danh và lợi?” Tương Tuấn Tài cười lạnh, châm chọc nói: “Thật là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.” Sau đó, anh ta không hề để ý tới Thịnh Hoàn Hoàn. Người đàn ông này khinh thường danh và lợi, nhưng nhìn anh ta cũng không giống là người không màng danh lợi, mà lại khá trẻ trâu! 'Thấy thang máy sắp ngừng, Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu không thôi, chẳng lẽ buổi tối này cô chạy không công sao?