Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng dựa vào tường, có vẻ rất bình tĩnh thản nhiên, trên mặt trừ dấu bạt tay ra thì không có chút chật vật nào. 'Trần Vân Phàm thấy dáng vẻ này của cô thì rất khó chịu. Gã muốn thấy Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi run rẩy, muốn cô chật vật không chịu nổi, muốn cô quỳ xuống đất xin tha. Mà không phải như bây giờ, lông tóc vô thương ngồi ở chỗ này, còn dám làm lơ gã. Đồng tử Trần Vân Phàm co rụt lại, kéo lấy tóc Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt nhìn vào làn da trắng nõn của cô: “Bình tĩnh vậy là cho rằng Mộ Tư có thể cứu mày?” Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn gã, không nói lời nào. Trần Vân Phàm siết cằm cô, âm u biến thái nói: “Tao nói cho mày biết, cho dù Mộ Tư tới thì cũng chỉ dâng đầu người, đêm nay không ai cứu được mày.” “Phải không, chỉ dựa vào vài tên các người?” Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ khinh miệt mà lắc đầu: “Tao không tin, có vài người mà muốn làm Mộ Tư bị thương, mày. cũng quá coi thường anh ta.” “Không tin?” Trần Vân Phàm nhếch miệng lên, đặc biệt cuồng vọng tự đại, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như một con kiến sắp chết: “Được, vậy tao cho mày xem rốt cuộc tụi tao có bao nhiêu người.” Nói xong, tay Trần Vân Phàm dùng chút lực, bắt lấy đầu tóc Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lê cô khỏi mặt đất, duỗi †ay đẩy cửa sổ ra rồi ấn mặt cô vào lưới sắt. “Thấy không, tụi tao mai phục bên ngoài hai mươi người, trong tay ai cũng có vũ khí, Mộ Tư tới thì chỉ có đường chết.” Nhìn theo hướng Trần Vân Phàm chỉ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được người mai phục ở bên ngoài, hoặc dựa hoặc ngồi hoặc nằm, còn có vài điểm đỏ của tàn thuốc. đang sáng lên. Tản mạn như thế hẳn là mấy tên côn đồ lấy tiền làm việc. Đương nhiên, trong đó cũng có thể tội phạm giết người như ma. “Trần tiên sinh.” Giọng nói nghiêm khắc của Mộ Thành Chu truyền đến, thể hiện ông ta đang không vui. Trân Vân Phàm kéo Thịnh Hoàn Hoàn về rồi đóng cửa sổ lại, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Hiện tại thấy rõ chưa?” Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên một tia sắc bén, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Anh họ, xin anh thả em đi, chúng ta là anh em có quan hệ huyết thống!” Thấy rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng bắt đầu sợ hãi mà cầu xin mình, Trần Vân Phàm cảm thấy rất vui sướng, âm trầm cười nói: “Nguyên nhân là vì có quan hệ huyết thống nên chơi mới càng kích thích, không phải sao?” Tay Trần Vân Phàm sờ lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tham lam vuốt ve làn da tinh tế non mịn của cô: “Gương mặt tỉnh xảo như thế, dáng người tốt như vậy mà chỉ để hai thằng Mộ Tư và Lăng Tiêu hưởng thôi thì uổng lắm.” Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn tê dại, cảm thấy thật bưồn nôn, cô quay mặt đi, cố nén xúc động muốn phun nước miếng lên mặt gã mà mở miệng: “Anh…” “Câm miệng, ai là anh mày.” Mặt Trần Vân Phàm lập tức biến đổi, kéo cô đến trước mặt rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải con tiện nhân này thì ba tao đâu bị nhốt vào tù, tao cũng không bị người ta cắt mất…" 'Trần Vân Phàm đau lòng nói không ra mấy chữ này, càng dùng sức kéo tóc Thịnh Hoàn Hoàn, giống như hận không thể lột luôn da đầu cô ra: “Đều tại mày, đều là do tiện nhân này hại tao.” Thiên Đạo luân hồi, dù ngồi tù hay là bị người ta thiến, đều là cha con các người bị trừng phạt đúng tội. Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô quá quen thuộc với tiếng bước chân này, là Mộ Tư tới. Cô run bần bật, sợ hãi an ủi Trần Vân Phàm: “Anh họ, nén bi thương đi, thằng em mất rồi còn mọc lại, mạng không còn thì hết thật đó. ” Phốc… Vài tiếng cười cơ hồ đồng thời vang lên. Thằng em mất rồi còn mọc lại? Cô nghĩ là con nít thay răng sao? Nếu cô gái này không phải ngu ngốc thì đang cố ý chơi Trần Vân Phàm. “Con tiện nhân này, mày còn dám chơi tao.” Trần Vân Phàm trừng mắt rất lớn, hận không thể bầm thây Thịnh Hoàn Hoàn thành vạn mảnh: “Tao nói cho mày biết, chờ Mộ Tư tới thì tao sẽ cho bên hai tên đàn ông xấu xí ngoài cưỡng gian mày ngay trước mặt Mộ Tư.” “Phải không? Tao xem ai dám động vào cô ấy.”