Đi theo bên cạnh Mộ Tư nhiều năm như thế, đây không phải lần đầu tiên cô thấy chuyện như vậy, lúc. trước Mộ Thành Chu phái người ám sát anh, khi đó đã nchết bao nhiêu người! Cô còn tự tay mọi đạn giúp Mộ Tư. Chỉ là lúc này không giống nữa, khi đó cô không cảm thấy Mộ Tư đáng sợ, nhưng hiện tại cô lại hơi sợ người đàn ông trước mặt, tuy biết Mộ Thành Chu chết chưa hết tội, nhưng Mộ Tư không chớp mắt lấy một cái… “Mấy người này xử lý thế nào?” Mãi đến khi Mộ Thành Chu hoàn toàn tắt thở, Hứa ¡¡ Trữ Viễn mới đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông không dám thở mạnh trên mặt đất kia. Trần Vân Phàm, tên béo và khỉ ốm thấy Mộ Thành Chu bị giết trước mặt bọn họ thì bị dọa nát gan, không dám hó hé một tiếng. Mộ Tư nhìn về phía Trần Vân Phàm, gã lập tức bò dật, run run quỳ đó, lau máu trên mặt đi rồi cầu xin Mộ Tư tha cho: “Đừng giết tôi, Mộ Thành Chu sợ tội tự sát, chết chưa hết tội." Khỉ ốm là người khôn khéo, lúc này cũng lập tức bò lên: “Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh tiểu thư, hành vi phạm tội bại lộ nên sợ tội tự sát.” 'Tên béo ngẩn người, cũng vội quỳ phụ họa. Tâm mắt Mộ Tư xẹt qua gương mặt tên béo và khỉ ốm, cuối cùng tập trung vào Trần Vân Phàm: “Mặt Thịnh Hoàn Hoàn là bị ai đánh?” Thân thể Trần Vân Phàm đột nhiên run lên, đây mặt sợ hãi: “Là… Là tôi” “À?” Mộ Tư nhướng mày, cây gậy trong tay dời về phía trước: “Tay nào đánh?” Trần Vân Phàm càng run rẩy sợ hãi, lập tức cầu cứu Thịnh Hoàn Hoàn. Bồỗng nhiên cậy gậy đập mạnh xuống đất: “Tôi hỏi tay nào đánh.” Trần Vân Phàm lại run run, duỗi bàn tay phải run rẩy ra ngoài, mồ hôi và nước mắt trượt xuống mặt, trông rất chật vật: “Đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi, tôi không dám nhắm vào Thịnh Hoàn Hoàn nữa, không dám nữa.” Đứng trước cái chết, Trần Vân Phàm không có tôn nghiêm, càng khỏi nói đến thù hận. “Trễ rồi." Mộ Tư ấn viên đá quý trong lòng bàn tay xuống, cây gậy lại biến thành kiếm, anh quyết đoán nâng kiếm chém mạnh xuống. Trân Vân Phàm trợn trắng hai mắt, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, nhưng tay gã lại không tổn hao gì mà nằm ở vị trí cũ. “Hoàn Hoàn?” “Người này để tôi tự giải quyết.” Thì ra vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy tay Mộ Tư, cản cản thanh kiếm kia chém xuống. Mộ Tư xử lý ân oán giữa mình và Mộ Thành Chu như thế nào thì cô mặc kệ, nhưng Trần Vân Phàm là nhắm vào cô, không liên quan đến Mộ Tư, chuyện của cô nên để cô tự xử lý. Thịnh Hoàn Hoàn lấy bồn nước từ phòng bếp ra rồi tạt lên mặt Trần Vân Phàm. Trần Vân Phàm ho khan vài tiếng, sau đó từ từ tỉnh táo lại. Thịnh Hoàn Hoàn ném chậu xuống, nhìn về phía tên béo quỳ gối phía sau Trân Vân Phàm: “Tên béo, nói xem người này bảo các người làm nhục tôi thế nào?” Tên béo bị điểm danh run run thịt mỡ trên người, nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói: “Hắn… Hắn bảo tôi và anh Sinh cưỡng… Hủy đi trong sạch của cô, còn… Còn bảo chúng tôi quay lại rồi đăng lên mạng.” Mặt Trần Vân Phàm không còn chút máu, lúc này chối cãi đã không còn ý nghĩa gì, gã lập tức quỳ lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn anh biết sai rồi, em tha cho anh lần này, anh họ không dám, không dám nữa.” “Tha cho anh?” Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên: “Quá muộn.” Dứt lời, cô dẫm một chân lên cánh tay Trần Vân Phàm rồi lấy ra một con dao găm từ ống quần, quyết Ú_ đoán giơ tay chém xuống. “Aaa.." Dao găm đâm xuyên qua bàn tay Trần Vân Phàm, gã đau đớn kêu thảm thiết liên tục, ánh mắt như con rẳn độc trừng Thịnh Hoàn Hoàn: “Con điếm, tao muốn giết mày." : Người đàn ông này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô ra tay chỉ đâm lên tay gã một dao, nếu là Mộ Tư thì vừa rồi bàn tay gã đã bị chặt đứt. Xem ra làm người thật sự không thể quá nhân từ. Tới lúc này mà Trần Vân Phàm vẫn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu cho gã cơ hội làm lại thì chuyện hôm nay vẫn Sẽ Xảy ra.