Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

chương 532 cô nghe nói thật nhiều

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Hoa Thanh cười nói: “Sao lại sẽ ghét bỏ, tính tình Tiêu Nhi nặng nề, cháu lại biết ăn nói, vừa vặn có thể giải bưồn cho bác.” Lam Nhan lộ vẻ mặt thẹn thùng, bưng quả táo đã gọt lên: “Bác ăn chút táo ạ.” “Bác ăn không vô.” Lăng Hoa Thanh xua tay, chỉ vào Lăng Tiêu ngồi trên sô pha: “Bác thấy vừa rồi nó chưa ăn gì, cháu cầm đi cho nó ăn đi!” “Được” Lam Nhan xoay người bưng táo đến trước mặt Lăng Tiêu, dịu dàng mà mỉm cười: “A Tiêu, ăn chút táo đi anh.” Lăng Tiêu gật đầu, lại không nhúc nhích. Lam Nhan hơi xấu hổ, đặt trái cây lên bàn: “Em mua rất nhiều trái cây, đều rất tươi, em đi rửa mang đến cho. anh” Lăng Tiêu nhàm chán mà cất điện thoại đi rồi đứng lên, nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con về công ty trước, trễ chút lại đến thăm ba.” “Ừ, con đi đi!” Lăng Hoa Thanh không giữ hắn lại, chỉ nhìn về phía Lam Nhan đang xấu hổ: “Cháu đi tiễn Tiêu Nhi đi." Lúc này Lăng Tiêu đã đi ra khỏi phòng bệnh, Lam Nhan cúi đầu chào Lăng Hoa Thanh rồi lập tức đi theo ra ngoài: “A Tiêu, chờ em với.” Lăng Tiêu đi ở phía trước, Lam Nhan sợ người ta nhận ra mình nên vừa kéo khẩu trang vừa bước chậm theo sau Lăng Tiêu: “A Tiêu, thang máy ở đây.” Lam Nhan chỉ chỉ thang máy bên đường đi, chỉ thấy Lăng Tiêu đi nhanh về phía trước, bước chân của hai vệ sĩ phía sau cũng không tạm dừng lấy một giây. Mặt Lam Nhan trắng bệch, trước kia Lăng Tiêu không phải như thế với cô ta. Tuy rằng trước kia Lăng Tiêu không nói nhiều với cô †a, nhưng tóm lại không lạnh nhạt như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào người cô như vậy. 'Thấy Lăng Tiêu càng đi càng xa, Lam Nhan cắn cắn môi, bước nhanh đuổi theo, rốt cuộc cũng thấy Lăng Tiêu dừng bước. Lam Nhan thầm vui vẻ, vội chạy tới: “Lăng Tiêu…” Bỗng nhiên, Lam Nhan đột nhiên im bặt, cô ta thấy Lăng Tiêu ngừng lại bên cửa sổ một phòng bệnh, cửa sổ rộng mở, bên trong chỉ có một cái giường, một người đàn ông trẻ đang nằm ở đó. Lam Nhan nhận ra người bên trong, anh ta là Mộ Tư có danh xưng Ngũ Thiếu ở Hải Thành, còn từng có hôn ước với Thịnh Hoàn Hoàn. Lúc này bên giường Mộ Tư có một cô gái đang nằm sấp, tay Mộ Tư đang đặt trên mặt cô, ngón tay tinh tế miêu tả ngũ quan cô, trên gương mặt đầy vẻ dịu dàng. Cô gái kia là… Thịnh Hoàn Hoàn? Lam Nhan không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh này ở bệnh viện, hơn nữa Lăng Tiêu còn đứng ở chỗ này. Lam Nhan nghiêng mặt đi, lén đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, trong lòng đặc biệt kích động: Lần này Thịnh Hoàn Hoàn xem như hoàn toàn tiêu đời rồi! Còn chưa ly hôn với Lăng Tiêu đã không chờ nổi muốn nối lại tình xưa với bạn trai cũ, là đàn ông đều không thể chịu được! Bước chân Lăng Tiêu chỉ dừng lại một lát, rất nhanh đã sải bước đi đến cuối hành lang, Lam Nhan vội đuổi kịp rồi đi vào thang máy với Lăng Tiêu. “Người đàn ông vừa rồi là Mộ Tư sao?” Lam Nhan cẩn thận nhìn Lăng Tiêu: “Nghe nói anh ta có một thanh mai trúc mã tên là Bạch Tuyết, hai người từ nhỏ đã tự ước hẹn cả đời, sau này Bạch Tuyết bị Thịnh Xán bắt đi, Mộ Tư cho rằng cô ta đã chết.” “Em còn nghe nói là vì Thịnh Hoàn Hoàn thích Mộ 'Tư nên Thịnh Xán mới cầm tù Bạch Tuyết, ép Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau, mãi đến trước một ngày hai người kết hôn, Bạch Tuyết trốn thoát, hôm sau Mộ Tư hủy hôn ngay đương trường rồi về tới bên cạnh Bạch Tuyết.” Thấy Lăng Tiêu không ngăn mình lại, Lam Nhan tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước còn có truyền thông đưa tin, Mộ Tư chuyển một nửa cổ phần trên tay mình cho anh em Bạch Tuyết, xem ra thật sự rất yêu Bạch Tuyết, vừa rồi chắc cô gái kia chính là Bạch Tuyết, ánh mắt Mộ Tư nhìn cô ấy thật dịu dàng, tràn ngập tình yêu.” Lăng Tiêu nghiêng mặt đi, mắt đen sắc bén như đao: “Cô nghe nói thật nhiều.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio