Nếu hiện tại bị Lăng Tiêu nhận ra, không chừng sẽ trực tiếp khiêng cô lên xe đưa tới Thịnh Thế Danh Môn, sau đó hoàn thành chuyện đêm qua chưa tiến hành. Lăng Tiêu thật sự có thể làm ra chuyện này, dù sao tối hôm qua cô đã làm chỗ kia của hắn bị thương, thành công chọc giận con hổ này!!! Cũng may tầm mắt của Lăng Tiêu chỉ dừng lại trên người cô vài giây, sau đó xoay người đi vào với Diệp Sâm. Còn Đường Dật… Hắn vừa tới gần, cô liền đè thấp giọng mà nói một chữ “Cút”. Vẻ mặt Đường Dật trở nên rất xuất sắc, xoay người chạy còn nhanh hơn thỏ, hoá ra là tên bóng, anh cũng có lúc nhìn lầm. Thịnh Hoàn Hoàn rất có năng khiếu về giọng nói, khi cô cố ý đè thấp làm thô giọng thì nghe rất giống đàn ông. Cho nên khi cô gỡ mũ xuống thì anh chàng giữ xe trước mặt đầu tiên là lộ ra vẻ mặt trầm trồ, sau đó lại là tiếc hận. Thịnh Hoàn Hoàn rất câm nín, nhìn cô giống bóng sao? Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức đi lên mà ngây người bên ngoài một lúc, sau đó mới vào nhà ăn, cứ cầm túi che mặt mình lại. Nếu là ngày thường, Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối sẽ không nhát gan như thế, những tối qua cô vừa đá trúng. chỗ đó của người ta! Có câu nói dùng để miêu tả tình trạng của cô? À, có tật giật mình! Vị trí Đường Nguyên Minh đặt ở lầu hai, chắc bọn Lăng Tiêu vào phòng riêng, dọc đường Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhìn thấy bọn họ. “Hoàn Hoàn?” Đường Nguyên Minh thấy dáng vẻ lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn thì nghỉ hoặc đồng thời lại cảm thấy rất đáng yêu. Nghe thấy tiếng nói của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn vội buông túi công văn, khéo léo lại tự tin mà đi về hướng anh: “Anh Minh, thực xin lỗi, đã để anh đợi lâu." Đường Nguyên Minh chỉ chỉ túi công văn của Thịnh Hoàn Hoàn: “Vừa rồi em làm gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, sau đó xị mặt: “Em vừa gặp một người đàn ông đặc biệt háo sắc, trước đó luôn nhìn em đắm đuối, làm người ta đặc biệt chán ghét” Khuôn mặt tuấn tú của Đường Nguyên Minh trầm xuống, hơi nhướng mày lên: “Nói tên hắn cho anh biết, anh cho người đi dạy hắn một bài học.” Giọng điệu của Đường Nguyên Minh rất cứng rắn, không phải đang hỏi ý kiến của Thịnh Hoàn Hoàn. Thịnh Hoàn Hoàn đang ở uống nước tự an ủi suýt sặc, liên tục xua tay: “Không cần không cần, loại người này chỉ dám nhìn không dám làm gì, không cần quan tâm hắn, chúng ta gọi món đi, em sắp chết đói rồi.” Đường Nguyên Minh thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn không giống như gặp phải dê xồm, càng giống sợ anh và người cái nào đó đối địch. Nếu cô không muốn nói thì anh sẽ làm bộ không nghe hiểu, anh đưa thực đơn cho cô: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.” Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy thực đơn: “Vậy em không khách sáo.” Ngay vào lúc Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu gọi món, Đường Nguyên Minh thấy một bóng dáng, anh đột nhiên nhận ra vừa rồi cô đang trốn ai. Đường Nguyên Minh đứng lên: “Hoàn Hoàn, em gọi món trước, anh đi toilet một chuyến.” “Vâng, anh đi đi!” Thịnh Hoàn Hoàn phất phất tay với anh, đầu cũng không nâng. Lúc này Lăng Tiêu đang đứng trước bồn rửa tay trong WC to lớn sạch sẽ, Đường Nguyên Minh đi vào, cắm tay vào túi quần nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh nhạt: “Thật trùng hợp đấy, Lăng tổng!” Lăng Tiêu thông qua gương nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc: “Nhìn dáng vẻ của Đường thiếu cứ như đặc biệt tới WC chặn đường tôi, thế nào, có vụ làm ăn gì muốn bàn với tôi à?” Đường Nguyên Minh cười cười: “Lăng tổng nói đùa, tôi nghe nói Mộ tổng trúng đạn nhập viện, anh bảo Đường Dật đi xem, Hải Thành này đổi gió nhanh thật, từ khi nào mà anh và Mộ tổng đã thân thiết như thế?” Lăng Tiêu rút tờ giấy ra lau tay, vẫn rất bình tĩnh: “Đường thiếu tin tức nhạy như thế, xem ra cũng rất quan tâm thương tích của Mộ tổng, không thì để ân tình này lại cho Đường thiếu?”