Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

chương 559 lương tâm anh không đau à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Sâm nhếch môi, dịu dàng nói: “Bóng là đàn ông giả làm phụ nữ.” Cố Hoan ngẫm nghĩ, sau đó lập tức hiểu ra: “À, con biết rồi, mẹ nói đó là ảo lả.” Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng đậm: “Ừ, chính là ảo lả, Hoan Hoan thật thông minh.” Cô bé được khen đặc biệt vui mừng, cười nheo cả mắt: “Mẹ cũng nói Hoan Hoan thông minh.” Đường Dật nhìn không được: “Tôi nói này Diệp thiếu, anh thật sự chuẩn bị làm cha kế người ta à, đó là con của Cố Nam Thành, chẳng lẽ trong lòng anh không khó chịu?” Cố Hoan còn nhỏ, nghe hiểu nửa câu đầu, không nghe hiểu nửa câu sau, cô giương mắt trông mong nhìn Diệp Sâm, chờ mong đáp án của anh. Diệp Sâm xoa xoa: “Cô bé đáng yêu đến cỡ nào, giống y như mẹ mình, hơn nữa thằng ngu Cố Nam Thành đã đồng ý cắt đứt quan hệ cha con, tôi còn gì để khó chịu nữa? Về sau chúng tôi lại sinh một đứa con trai, giống tôi, trai gái đầy đủ là hoàn mỹ.” Con gái trông giống cô ấy, Diệp Sâm nhìn thế nào cũng không chán ghét nổi cô bé này, càng xem càng thích, càng xem càng thấy đáng yêu, càng xem càng muốn nâng niu cưng chiều cô trong lòng bàn tay. Cô bé nghe không hiểu: “Chú muốn sinh con trai với ai?” Diệp Sâm dõng dạc nói: “Đương nhiên là với mẹ con, chú và mẹ con sinh em trai cho con, chờ nó trưởng thành liền cùng chú bảo vệ con với mẹ, được không?” Cô bé nghe xong thì lập tức vui vẻ đồng ý: “Được, Hoan Hoan cũng muốn em trai, nếu là em gái Hoan Hoan cũng thích, con sẽ chia đồ chơi và quần áo xinh đẹp cho em.” Diệp Sâm cười nói: “Thật ngoan.” Cũng không biết cái cô kia có chịu sinh với anh không. Đường Dật bĩu môi: “Diệp thiếu, lương tâm anh không đau à?” Còn đê tiện đến lợi dụng một cô bé. Diệp Sâm không lấy làm hổ thẹn, chỉ cưng chiều chơi đùa với cô bé trong lòng, thật đáng yêu, mềm như. bông, giống một cục bột nếp nhỏ trắng trẻo, khi còn nhỏ cô ấy cũng như vậy sao? Đường Dật nhìn Tiểu Hoan Hoan, trong lòng bỗng có chút ghen ghét Diệp Sâm: “Anh ăn gì mà may quá vậy, không bỏ chút sức lực nào ra đã nhặt không được món hời như vậy.” Lời này của Đường Dật ít nhiều có chút châm chọc, vì thế vừa nói xong đã bị Diệp Sâm đá ngã lăn xuống đất chung với cái ghế. Đường Dật giận dữ: “Cmn, anh làm thật 'Trên mặt Diệp Sâm có thêm một tia âm trầm: “Lần sau để tôi nghe thấy những lời này lần nữa thì cậu sẽ bị người ta khiêng ra ngoài đó.” Đường Dật tự biết đuối lý nên sờ cái mũi, tự nâng cái ghế lên rồi ngồi xuống: “Mấy câu vừa rồi của tôi có chút không ổn, anh coi như tôi đang đánh rắm, nói trắng ra là tôi ghen ghét anh và Lăng gia, một người có con trai, một người có con gái, mà tôi đến nay vẫn là người cô đơn, ngẫm lại thấy thật thê lương.” Diệp Sâm cười lạnh: “Cậu đa tình như thế, ngày nào đó có cô gái dẫn đứa nhỏ tới tìm cậu, chỉ vào đứa nhỏ và nói đây là giống cậu gieo mấy năm trước cũng có khả năng.” Đường Dật cười to: “Nếu đúng như vậy thì tôi mừng muốn điên, mấy cụ nhà tôi cũng mừng muốn điên, hiện tại ngày nào tôi cũng bị hối kết hôn, sắp bị họ ép điên rồi.” Lúc này điện thoại của Diệp Sâm vang lên, anh liếc. nhìn một cái, là Nam Tầm gọi tới tìm con gái. Diệp Sâm đứng lên, cầm lấy điện thoại ôm cô bé đi ra bên ngoài, giọng nói rất thong dong thản nhiên: “Tìm tôi có việc gì?” Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi giận dữ hỏi: Hoan đâu, có phải nó lại bị anh ôm đi không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio