Giống như ba tháng trước, khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì Bạch quản gia đã đứng sẵn ngoài cửa Cục Dân Chính, ông vẫn đứng dưới tàng cây già kia, bên cạnh có một chiếc Rolls-Royce mới tinh đang đậu. Rolls-Royce rất sang trọng rất nổi bật, khiến người qua đường liên tục quay đầu lại. “Thiếu phu nhân.” Bạch quản gia thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cúi người chào, muốn nói lại thôi. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn Rolls-Royce một bên, xác định Lăng Tiêu ở bên trong thì mới hỏi Bạch quản gia: “Các người đợi thật lâu?” Bạch quản gia trả lời: “Chúng tôi cũng vừa đến, thiếu phu nhân…” Bạch quản gia chưa nói ra câu kế tiếp thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa nên lập tức ngừng lại, khom người lui lại mấy bước. Bóng dáng Lăng Tiêu xuất hiện trước mắt Thịnh Hoàn Hoàn, giống như ba tháng trước, hắn mang theo. hơi lạnh giá mà xuống xe, khí thế mạnh đến mức làm người ta run sợ. Cảnh này rất giống ngày bọn họ đăng ký kết hôn. Ngày hôm đó thời tiết cũng sáng sủa như thế, không trung cũng xanh như thế, mà hắn cũng lộng lẫy lại chói mắt như mặt trời trên cao. Thủ tục ly hôn rất đơn giản, cô và Lăng Tiêu không có tài sản chung, cũng không có con cái, chỉ cần ký một chữ là được. Khi nhân viên hỏi họ “Đã suy xét kỹ muốn ly hôn đúng không” thì Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà trả lời: “Đúng vậy.” Không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời, nhân viên chờ mong mà nhìn hắn: “Anh thì sao, suy xét kỹ chưa, thật sự muốn ly hơn?” Dù sao đôi vợ chồng xuất sắc ngang nhau như vậy không nhiều lắm, trông xứng đôi biết bao, dù là tướng mạo hay khí chất thì nhìn thế nào cũng như một đôi trời đất tạo nên. Nếu họ có con thì diện mạo của nó không phải nghịch thiên sao? Suy xét cho gen tốt đời sau của nhân loại, nhân viên không hy vọng hai vợ chồng này ly hôn! “Muốn.” Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng. Nhân viên tiếc hận trong lòng, luôn mãi xác định: “Thật sự muốn ly hôn?” Lần này hai người trăm miệng một lời: “Muốn.” Một lát sau, chứng nhận ly hôn đã tới tay, mỗi người một quyển. Lăng Tiêu nhận lấy chứng nhận ly hôn, xem cũng chưa xem một cái đã xoay người đi ra khỏi Cục Dân Chính, dáng vẻ kia thật giống người chồng ghét bỏ vợ. À, không đúng, là vợ chồng cũ. Năm chứng nhận ly hôn trong tay, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, chua xót đồng thời lại cảm thấy cục đá đè nén trong lòng đột nhiên biến mất, cảm giác nhẹ nhàng tự tại chưa từng có. Rốt cuộc cô cũng tự do, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt Lăng Tiêu mà sống, không cần cố gắng chịu đựng, mặt dày mày dạng đi lấy lòng hắn. Cô cũng rất may mắn, cô và Lăng Tiêu chưa trở mặt, chưa đến mức nhìn nhau thôi đã chán ghét, cũng coi như hoà bình ly hôn! “Xem, đó không phải Thịnh Hoàn Hoàn sao, sao cô ta lại ở chỗ này?” “Là cô ta, trên tay cô ta là chứng nhận ly hôn sao?” Có người nhận ra Thịnh Hoàn Hoàn, cô không nán lại nữa mà lập tức rời khỏi Cục Dân Chính. Ngoài cửa, Lăng Tiêu đang chuẩn bị lên xe rời đi thì Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại: “Lăng Tiêu.” Lăng Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không có một tia cảm xúc, cả người lại tỏa ra cảm giác xa cách và ngạo mạn đẩy người khác ra ngàn dặm, giống như vị vua ngồi trên cao, tôn quý lại không có tình người. Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước, lấy ra một cái hộp từ trong túi rồi đưa cho hắn: “Đây là vòng tay bà nội tặng và nhẫn của chúng ta, tôi nghĩ nên trả chúng lại cho anh.” Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, không nói cái gì, chỉ nhận lấy hộp rồi lên xe.