Thực hiển nhiên, lần này Thịnh Hoàn Hoàn đã phản kích rất xinh đẹp. Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Dương Lập giơ tay đập nát cái ly trước mặt, “Xoảng” một tiếng, mảnh vỡ rơi đầy đất. Dương Lập lộ ra vẻ mặt âm trầm: “Tôi vào công ty nhiều năm như thế còn chưa có ai dám vả mặt tôi, Thịnh Hoàn Hoàn này làm tốt lắm.” Cao Tễ cắn răng: “Nhìn dáng vẻ đắc ý vừa rồi của cô †a đi, hiện tại không ít cao tầng đều có ý kiến với chúng †a, còn Tống Chí Thượng và Thẩm Nam nữa, hiện tại đều đứng về phe cô ta.” Lý Na cũng nói: “Thật không ngờ dự án này thật sự bị Thịnh Hoàn Hoàn lấy được, chúng ta phải mau chóng thông báo với Chu tổng giám về chuyện này.” Dương Lập đau đầu phất phất tay với hai người: “Các người nói với ông ta đi!” Lý Na lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tín, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện vừa rồi trong phòng họp cho. Chu Tín nghe. Chu Tín rất bất ngờ, nhưng cũng rất bình tĩnh, ông ta nói với Lý Na: “Cô đưa điện thoại cho Dương Lập.” Rất nhanh điện thoại đã đến tay Dương Lập: “Chu tổng giám.” Lúc này Chu Tín đang tưới hoa, nhìn vào một đóa hoa hồng rất đẹp: “Thịnh Hoàn Hoàn đã ly hôn với Lăng Tiêu, nếu nó không nghe lời thì chúng ta phải thay ba nó dạy dỗ cho tốt.” Dương Lập bất giác ngồi ngay ngắn: “Ý của ông là?” Chu Tín cười cười, duỗi tay hái đoá hoa hồng xinh đẹp kia xuống, nhồ từng cây gai của nó đi: “Trên mạng có người nói Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, lén gặp người Tình, giám đốc Đường thị lại là đàn ông, phụ nữ xinh đẹp muốn leo lên thì nên dùng thủ đoạn gì?” Dương Lập trầm ngâm: “Sắc đẹp?” “Ông nói đi?” Tôi hiểu rồi.” Dương Lập cười gian: “Tin tức này truyền ra, về sau Thịnh Hoàn Hoàn muốn bàn chuyện làm ăn thì những người đàn ông kia sẽ nghĩ mọi cách ném cô ta lên giường.” Chu Tín cười cười: “Bao nhiêu người nhìn chằm chằm dự án Đường thị này, mọi người đều bó tay hết cách, lại bị một cô gái chẳng biết cái gì như nó hớt tay trên, bảo nó không có gì với giám đốc Đường thị thì ai tin?” Dương Lập cũng nói theo một câu: “Đúng vậy, nói họ không có gian díu thì ai tin?” Cao Tễ đứng bên cạnh giơ ngón tay cái lên: “Chiêu này của Chu tổng giám thật cao minh! Đáng tiếc hôm nay không thể thành công, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Chu Tín cười nói: “Các người không cần làm gì, cơ hội tôi trở về đã tới, Thịnh Hoàn Hoàn lấy được dự án Đường thị, nghe thấy tin tức tốt này, sức khoẻ của tôi có thể không bình phục sao? Chúng ta nhất định phải chộp dự án Đường thị vào trong tay.” Cao Tễ nghe xong thì vội nịnh nọt: “Vẫn là Chu tổng giám suy nghĩ chu đáo.” Sau khi ba người rời khỏi phòng họp, có người hỏi thăm Lý Na: “Nghe nói Thịnh tổng lấy được dự án Đường thị kia, việc này có phải là thật không?” Lý Na khinh thường cười lạnh: “Lấy gương mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha của Thịnh tổng chúng ta thì người đàn ông nào có thể nhẫn tâm từ chối? Nếu các người cũng có điều kiện như người ta thì dù nằm đó đơn hàng cũng chủ động đưa tới cửa.” Rất nhanh, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn và giám đốc Đường thị có gian díu đã truyền hơn một nửa Thịnh Thế. Người nào cũng nói dự án Đường thị này là Thịnh Hoàn Hoàn dùng sắc đẹp đổi lấy, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ khinh thường.