Phía sau Lăng Phi, Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư lần lượt đi vào, Cố Nam Thành nhìn quanh một vòng rồi đi về hướng Trân Do Mỹ. Mà Lệ Hàn Tư cũng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Lăng Kha. Có lẽ không ngờ lời nói dối lại bị chọc thủng nhanh như thế, Lệ Hàn Tư ngẩn người, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ buồn bực, nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục bình tĩnh. Nhưng Lăng Kha lại dửng dưng mà cười cười với Lệ Hàn Tư, cứ như đang nói với anh ta, cô không để ý anh nói dối mình. Thật vất vả cô mới đến gần Lệ Hàn Tư như thế, cô không muốn hai người xuất hiện khoảng cách vì việc này, cho nên cô nỗ lực lộ ra nụ cười dửng dưng không để bụng, nói cho anh ta: Không có gì, em không ngại, không ngại chút nào cả. “A. “A Tư, em ở đây." Lăng Kha vừa mở miệng thì giọng nói trong trẻo êm tai của Triệu Giai Ca lập tức át tiếng của cô xuống. Vì thế Lăng Kha nhìn thấy Lệ Hàn Tư không chút do dự mà bỏ lại cô rồi đi về hướng Triệu Giai Ca. “Lệ Hàn Tư.” Trần Uy cắn răng đứng lên, anh ta thật sự chướng mắt thái độ của Lệ Hàn Tư đối với Lăng Kha, nếu không yêu thì vì sao lại trêu chọc cô? Lệ Hàn Tư dừng bước, nhìn về phía Trần Uy đang tức giận chỉ vào mình. “Trần Uy.” Lăng Kha đè nén chua xót trong lòng xuống, lắc lắc đầu với Trần Uy. Trần Uy nhìn Lăng Kha đầy mặt khẩn cầu, cố nén lửa giận đây bụng mà thu tay về, lại ngồi trở lại sô pha. Mà Lệ Hàn Tư trực tiếp làm lơ Trần Uy, đi đến bên cạnh Triệu Giai Ca rồi ngồi xuống. Lúc này, giọng của Cố Nam Thành vang lên: “Sao em lại khóc?” Gã thấy được nước mắt trên mặt Trần Do Mỹ. Trần Do Mỹ lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói một câu “Không có gì”, nước mắt lại rớt càng dữ dội, nhu nhược. đáng thương. Nhìn tình huống này liền biết cô ta nhất định lại bị ức hiếp, Cố Nam Thành nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Phỉ Phỉ hất căm về hướng Lăng Kha: “Vừa rồi Lăng đại tiểu thư hung hăng ngang ngược mà mắng Do. Mỹ là tiểu tam.” Tâm mắt Cố Nam Thành dừng lại trên mặt Lăng Kha, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú nhiễm chút tức giận: “Lăng Kha…” Thật là chị em tốt của Nam Tâm! “Vừa rồi mọi người đã nói tới đâu rồi?” Cố Bắc Thành tiến vào cuối cùng, mang đầy hứng thú mà nhìn đảo qua mỗi người trong phòng một vòng, cuối cùng đi đến và ngồi bên cạnh Lăng Kha. Gố Bắc Thành như không phát hiện mình cắt ngang lời Cố Nam Thành nói, cũng không phát hiện không khí quỷ dị trong phòng, chỉ nói với Lăng Kha bên cạnh: “Tiếp tục đi đừng ngừng!” Lúc này Lăng Kha mới nhớ tới chuyện quan trọng mà Thịnh Hoàn Hoàn đã dặn dò, cô không cho Cố Nam Thành cơ hội mở miệng mà lập tức nhìn về phía Lam Tiếu sắc mặt trắng bệch và nói: “Lam Tiếu, Lăng Phi tới rồi, cô dám lặp lại những lời mình vừa nói ngay trước mặt cậu ta không?” Trần Uy cũng nói: “Nếu cô nói Lăng Kha bôi nhọ mình, vậy làm sáng tỏ ngay trước mặt Lăng Phi đi, rốt cuộc cô có phải bạn gái của Lăng Phi không?” Mặt Lam Tiếu lúc xanh lúc trắng, răng cắn chặt môi. Lăng Phi vẫn trầm mặc nhìn cô, anh đang đợi một đáp án. Đúng lúc này, lại có một vị khách không mời mà đến, anh nhìn quanh một vòng, tìm một góc vắng rồi ngồi xuống. Người này chính là Đường Dật, anh ta đến cũng không làm ảnh hưởng đến bất cứ ai. Tống Minh Triết nhìn Lam Tiếu mà cười cười: “Sao. lại không nói, phải thì chỉ một chữ, không phải thì hai chữ, rất khó sao?” Mọi người nhìn Lam Tiếu, đều đang đợi đáp án của cô ta. Ngay vào lúc Lam Tiếu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Triệu Giai Ca lại mở miệng: “Lam Tiếu, đây là chuyện riêng của cô và Lăng Phi, không cần giải thích với mọi người, hai người đi ra ngoài nói đi!” Lam Tiếu cảm kích nhìn Triệu Giai Ca một cái, lập tức đi đến chỗ Lăng Phi: “Lăng Phi, chúng ta đi ra ngoài nói đi!” Lăng Phi đứng tại chỗ: “Thừa nhận em là bạn gái anh khó như vậy sao?”