Khi còn nhỏ Lăng Kha không ít lần lau nước mắt lên người anh, Đường Nguyên Minh có ám ảnh tâm lý! Lăng Kha “À” một tiếng, lập tức tránh khỏi người anh. Đường Dật nhìn Lăng Kha dáng người nhỏ xinh, chỉ cảm thấy cô gái này thật tinh ranh, nhưng cũng rất đáng yêu. Lam Tiếu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuất hiện đã đàn áp hết hoa thơm cỏ lạ, cô ta ghen ghét căm hận lại mừng rỡ, lúc này mà cô còn dám ra cửa, xem ra cảm thấy còn chưa đủ mất mặt. Hơn nữa cô còn dám đi cùng Đường Nguyên Minh, chẳng lẽ cô không biết hiện tại bên ngoài đều đang truyền tin cô và Đường Nguyên Minh có dan díu sao? Lam Tiếu rất kích động, cơ hội để cô ta trút giận đã tới. “Thịnh Hoàn Hoàn, lại là cô.” Là giọng của Cố Nam Thành. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua gã, thấy Cố Nam Thành đen mặt trừng cô, hình như cô vừa xuất hiện thì gã đã trút hết những chuyện không thoải mái vừa rồi lên đầu cô. Lại là cô! Ba chữ này chính là chứng cứ tốt nhất. Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé miệng với Cố Nam Thành: “Là tôi, đã lâu không gặp Cố tổng, vẫn khoẻ chứ.” Cố Nam Thành liếc nhìn Đường Nguyên Minh một cái, khinh thường mà cười lạnh với cô: “Cô vừa nói chuyện này giao cho cô giải quyết, cô muốn giải quyết như thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn Trần Do Mỹ, lại nhìn nhìn Lam Tiếu, không rõ nguyên do mà hỏi: “Cố tổng đang ra mặt cho Trần tiểu thư, hay là cho Lam tiểu thư?” Sắc mặt Trần Do Mỹ biến đổi. Lam Tiếu vội làm sáng tỏ: “Đương nhiên là cho Trần tiểu thư.” Lăng Kha nhón mũi chân lên, để cäm lên vai Thịnh Hoàn Hoàn, không đề thấp âm lượng mà nói: “Xin lỗi Hoàn Hoàn, vừa rồi tớ nhất thời không nhịn xuống mắng Trần tiểu tam, nhưng cũng không phải tớ sai, là cô ta nói tớ trước. Nói đến đây, Lăng Kha còn cảm thấy rất oan ức. Trần tiểu tam – Ba chữ này làm Trần Do Mỹ tủi thân phẫn nộ lại không cam lòng, nước mắt vừa dừng lại chảy xuống, cô ta nắm chặt tay Cố Nam Thành, suy nhược khóc thút thít: “Em không phải tiểu tam, em không phải…” Cố Nam Thành đau lòng mà nắm tay Trần Do Mỹ, ánh mắt như mũi tên sắc bén bắn về phía Lăng Kha: “Hoặc quỳ xuống xin lỗi, hoặc từ nay về sau Hải Thành sẽ không còn tập đoàn Lăng An.” Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Cố tổng cũng mạnh miệng lắm.” Cố Nam Thành nhìn về phía Đường Nguyên Minh, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo: “Đường tổng mới xuất ngũ, còn chưa quen thuộc với bố cục thương giới Hải Thành, nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất nghĩ kỹ lại đứng ra.” Lúc Đường Nguyên Minh muốn mở miệng đáp trả, Thịnh Hoàn Hoàn ngăn anh lại, anh vừa nhận chức, cô không muốn kéo anh vào chuyện thị phi lần này. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Cố Nam Thành: “Sự thật như thế nào thì chúng ta biết rõ hơn ai hết, kẻ thứ ba vĩnh viễn là kẻ thứ ba, muốn Lăng Kha quỳ xuống xin lỗi Trần Do Mỹ, cô ta nhận được sao?” “Thịnh Hoàn Hoàn, nơi này không có chuyện của cô, tốt nhất cô đừng lắm miệng.” Cố Nam Thành không bận †âm tình cảm ngày xưa chút nào, tiếp tục tạo áp lực với Lăng Kha: “Tôi nói quỳ xuống xin lỗi, hoặc Hải Thành không còn tập đoàn Lăng An nữa.” Sắc mặt Lăng Kha trắng đi, không tự chủ được mà nhìn về hướng Lệ Hàn Tư. Chỉ thấy Lệ Hàn Tư bày ra vẻ mặt như người đứng ngoài cuộc, không hề có ý ra mặt cho cô. Đám người Lam Tiếu rất đắc ý, dáng vẻ như chờ xem kịch vui, Triệu Giai Ga vẫn luôn cao sang mà ngồi ở đó, như một đóa hoa hồng trắng không thể khinh nhờn. “Tôi nói quỳ xuống xin lỗi, hoặc Hải Thành không còn tập đoàn Lăng An nữa.” Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.”