Cố Nam Thành liếc nhìn Lăng Kha một cái, tuy biết cô gái này đang nói gã, nhưng lại chẳng tức giận gì, sớm muộn gì cô cũng phải trả giá vì hành vi của mình, cần gì phải nóng lòng nhất thời? Làm gã kinh ngạc chính là Lăng Tiêu, hình như người đàn ông này không giống với đồn đãi bên ngoài. Còn Diệp Sâm, Cố Nam Thành chỉ gặp một lần vào bảy năm trước, hơn nữa Diệp Sâm thay đổi rất nhiều, Cố Nam Thành căn bản không nhận ra. “Vậy cô lập tức chặt đầu xuống đi.” Những lời này năm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Lăng Tiêu lại dễ dàng tin lời Thịnh Hoàn Hoàn giải thích như thế, nghe đồn vì Thịnh Hoàn Hoàn ngoại Tình nên hắn mới ly hôn, hiện tại xem ra không phải. Hơn nữa căn cứ vào lời giải thích và thái độ thản nhiên vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, mọi người cũng cảm thấy chuyện trên mạng đều là bắt gió bắt bóng, không có căn cứ gì cả. Hình như có người đang dẫn dắt dư luận, muốn hủy diệt Thịnh Hoàn Hoàn. Cũng phải, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ngoại tình thì thế lực của Lăng Tiêu không tra ra sao? Nếu cô thật sự cắm sừng Lăng Tiêu thì hiện giờ có khả năng lành lặn ngồi ở chỗ này? Nếu cô thật sự phản bội Lăng Tiêu, sao Lăng Tiêu lại tốt tính mà ngồi đó nghe cô giải thích? Mọi người không hẹn mà nhìn về phía Lam Tiếu, vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn nói Lam Tiếu mướn người bôi xấu cô, mà Lam Tiếu cũng không phủ nhận, luôn muốn gán tội danh ngoại tình lên người cô, nhưng có vẻ đã thất bại. “Vậy cô lập tức chặt đầu xuống đi.” Những lời này làm chân Lam Tiếu mềm nhữn, ngã xuống sô pha, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô ta không ngờ Lăng Tiêu lại tin tưởng Thịnh Hoàn Hoàn như thế. Cô ta thua, thua hoàn toàn! Hiện giờ không ai chịu đứng ra nói chuyện cho Lam Tiếu. Không ai thương hại cô, đều cảm thấy cô gieo gió gặt bão, loại phụ nữ này không đáng để người khác đồng Tình. Trong lúc Lam Tiếu mất hết hi vọng, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo mấy người cảnh sát xuất hiện trước mắt mọi người. Mọi người nhìn nhau, sao cảnh sát lại tới đây? “Ai là Lam Tiếu?” Một cảnh sát trong đó hỏi. Lăng Kha lập tức chỉ về hướng Lam Tiếu: “Đồng chí cảnh sát, cô ta là Lam Tiếu.” Mấy cảnh sát nhìn về phía Lam Tiếu, người đi đầu nói với cô ta: “Cô Lam Tiếu, có người cáo buộc cô công kích cá nhân và phạm tội thương nghiệp, xin theo chúng †ôi về Cục Cảnh Sát một chuyến.” Lam Tiếu theo phản xạ nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô.” Tất cả mọi người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thì ra là cô báo cảnh sát. Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận, thản nhiên đáp lại ngay trước mặt mọi người: “Là tôi.” Nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thì ra đêm nay chính là cái bẫy đám người Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha dựng nên cho Lam Tiếu. Sao Lam Tiếu lại không rõ? “Là cô, là cô bảo Cố Bắc Thành đưa Lăng Phi lại đây. Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.” “Cô muốn huỷ hoại tôi.” Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không thừa nhận: “Lam Tiếu, người huỷ hoại cô là chính cô, tôi chỉ muốn đòi lại một lời giải thích mà thôi.” Nếu không phải Lam Tiếu tâm thuật bất chính, tham lam không biết đủ thì sao lại rơi vào bẫy của Thịnh Hoàn Hoàn?