Diệp Sâm lại áp sát qua: “Kết hôn với tôi đi, tôi giúp em trả thù Cố Nam Thành và người phụ nữ làm ra vẻ yếu đuối kia.” Nam Tầm cần răng: “Phắn!” Diệp Sâm nhướng mày, giọng nói hồn hậu mang theo dụ dỗ, gợi cảm nói không nên lời: “Chúng ta đã ở chung rồi, em bảo tôi phắn đi đâu, phắn lên giường em à” Nam Tầm tức đến lỗ mũi sắp bốc khói: “Ai ở chung với anh, tôi cảnh cáo anh, đêm nay không dọn đồ đi thì tự gánh lấy hậu quả." Diệp Sâm luôn có bản lĩnh làm Nam Tâm tức xì khói. Mỗi lần hai người nói chuyện đều không cùng tần số, lần nào Nam Tầm cũng bị Diệp Sâm chọc tức đến mức muốn duỗi tay bóp chết anh, hoặc là bóp chết chính mình. “Cho nên em cầu xin anh, đừng để em rời đi, không có anh em không thể cảm thấy được chút tình yêu nào…" Hát xong, giọng Trân Do Mỹ dần dần nhỏ lại, cô buông đàn ghi-ta trong tay xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi một tràng võ tay vang lên. Giọng hát của cô ta không kém hơn Triệu Giai Ca, giọng mỗi người mỗi vẻ, huống chi cô còn đàn ghi-ta, đương nhiên sẽ được nhiệt liệt cổ vũ, thậm chí thắng được Triệu Giai Ca. Nhưng cô ta không chờ được tiếng vỗ tay như mong ước. Bởi vì sau khi nhạc ngừng, một giọng nói trêu chọc hồn hậu tràn ngập từ tính đột nhiên vang lên trong phòng: “Tôi không dọn đấy, em có thể làm gì tôi nào?” Giọng nói này không lớn, nhưng vì nhạc ngừng, căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, cho nên nó có vẻ rất vang dội, mọi người đều nhìn về hướng Diệp Sâm và Nam Tầm. Chỉ thấy Diệp Sâm nghiêng người, dán mắt nhìn chăm chằm Nam Tầm, cứ như không phát hiện mình trở thành tiêu điểm của mọi người: “Nói đi, nếu tôi không dọn thì em làm gì được tôi nào?” Nam Tầm thật sự rất muốn bóp chết Diệp Sâm: “Câm miệng.” Anh ta cố ý, người đàn ông này nhất định là cố ý. Nhìn dáng vẻ lúng túng của Nam Tâm, ý cười trong đôi mắt thâm thúy của Diệp Sâm càng đậm: “Vậy em đồng ý ở chung với tôi đấy.” Ở chung? Bọn họ bỏ lỡ cái gì? Vừa rồi Nam Tầm còn kiên định từ chối Diệp Sâm như vậy, mới có bao lâu đâu mà sao hai người đã ở chung? Cố Nam Thành đang chuẩn bị vỗ tay cho Trần Do Mỹ, nghe được hai chữ “Ở chung” thì sắc mặt lại đen, còn đáng sợ hơn vừa rồi. Gã đột nhiên quay đầu lại, trừng Nam Tâm như một con dã thú phần nộ, giống như bị cắm vô số cái sừng lên đầu, đỉnh đầu đã thành cái lư hương. Nam Tầm bị Cố Nam Thành trừng không thể hiểu được. Gã trừng cô làm gì? Gã và Trân Do Mỹ đã sớm ăn nằm với nhau không biết bao nhiêu lần, hiện tại còn có bầu luôn rồi, vì sao cô không thể ở chung với người khác? Đừng nói cô và Diệp Sâm không có gì, dù họ thật sự ngủ với nhau thì có liên quan gì đến Cố Nam Thành? Người vui nhất không ai khác ngoài tiểu Hoan Hoan, giọng nói mềm mại vui mừng khôn xiết của cô bé vang lên trong phòng: “Mẹ, mẹ thật sự đồng ý cho chú Diệp. vào nhà chúng ta sao, tốt quá, Hoan Hoan không cần lo lắng có người xấu ăn hiếp con và mẹ rồi.” Cô bé vui đến mức chỉ thiếu điều quơ chân múa tay, có thể thấy được cô hy vọng Diệp Sâm trở thành ba mình thế nào, hoặc có lẽ cô chỉ khát vọng có một người ba, mặc kệ người đó là ai. Mọi người không khỏi thương cho Cố Hoan và Nam 'Tầm, càng bất mãn với tên căn bã bỏ vợ bỏ con Cố Nam Thành này.