Nhìn Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu luôn không cảm xúc dần sầm mặt lại, xem ra Thịnh Hoàn Hoàn rất được đàn ông hoan nghênh. Cho dù từng kết hôn với hắn cũng không ảnh hưởng đến sự thưởng thức và yêu thích của đàn ông đối với cô. Chuyện tranh giành tình cảm thật là đáng sợ, phụ nữ có thể làm đàn ông trở nên hèn mọn, không có lập trường, mặc dù ưu tú mạnh mẽ đến mấy cũng không trốn thoát. Tỷ như Diệp Sâm, tỷ như Đường Nguyên Minh, tỷ như ba hắn! Lăng Tiêu luôn đặc biệt phản cảm, khinh thường chuyện này. Sau đó, Lăng Tiêu cũng khinh thường ngồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn leo lên lưng Đường Nguyên Minh, đặt đôi tay lên vai anh. Đường Nguyên Minh vươn tay nâng đôi chân dài của cô lên. Thân hình Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, là người biết võ, cõng Thịnh Hoàn Hoàn như không cảm nhận được trọng lượng, bước chân rất uyển chuyển nhẹ nhàng. “ổn chứ?” “Vâng.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu đáp lại. Đường Nguyên Minh bắt đầu đi quanh cái bàn, anh làm lơ ánh mắt chung quanh mà trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh nhớ lần đầu tiên cõng em là lúc em vừa học đi, còn tiểu lên người anh.” Thịnh Hoàn Hoàn: “…” Mấy chuyện xấu hổ này anh nhớ lâu như vậy làm gì? Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Ngày đầu tiên em vào nhà trẻ đã khóc quấy rất dữ dội, nhất quyết muốn anh cõng em đi học, làm sau lưng anh dính đầy nước mắt nước mũi, tới trường còn kéo tay anh không buông.” “Ừm, cái này thì em nhớ.” Thân thể cứng đờ của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần thả lỏng lại: “Em còn nhớ trên đường đi chúng ta còn bị ngã, làm đầu gối anh bị rách, nhưng em vẫn đòi anh cõng, hồi nhỏ em thật không hiểu chuyện.” Đường Nguyên Minh không khách sáo mà kể ra vanh vách: “Thật không hiểu chuyện, thích khóc nhè, thích làm nũng, tính tình còn tệ, giận lên là ném đồ, làm sai còn không dám thừa nhận.” Thịnh Hoàn Hoàn: “… Nghe thật sự rất tệ.” Đường Nguyên Minh nói: “Đâu chỉ tệ, làm người ta quá đau đầu, không biết anh đã quỳ chung với em bao nhiêu lần, gánh tội thay cho em bao nhiêu lần, ăn bao. nhiêu trận đòn, đến bây giờ sau lưng còn có sẹo.” “Bây giờ còn sẹo?” Nghiêm trọng như thế? Đường Nguyên Minh cười cười: “Em có thể tự xem.” Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay xốc cổ áo anh lên, nhìn nhìn vào trong, quả nhiên thấy được vài vết sẹo: “Đây là ba em đánh?” Trời ơi, khi đó Đường Nguyên Minh mới bao lớn, sao mà đánh nặng quá vậy, giống như ngược đãi, Thịnh Hoàn Hoàn không tin đây là Thịnh Xán làm. Tuy ba nghiêm khắc, nhưng xuống tay biết nặng nhẹ, vết sẹo này đâu phải để dạy dỗ, rõ ràng là muốn mạng người. Lúc này Đường Nguyên Minh cười nói: “Lừa em thôi, đây là lần đầu tiên anh làm nhiệm vụ để lại, khi đó anh mới biết cái gì là đau, roi của bác trai thật sự quá nhẹ.” Thì ra là để lại khi làm nhiệm vụ! “Đau không?” Thịnh Hoàn Hoàn có thể tưởng tượng ra lúc ấy Đường Nguyên Minh bị thương nghiêm trọng đến mức nào, cả tấm lưng da tróc tróc thịt, máu chảy. đầm đìa. “Đau, lúc ấy không ít chiến hữu hi sinh, anh cũng suýt mất mạng." Đường Nguyên Minh thản nhiên cười cười: “Nhưng đã qua thật lâu, lâu đến mức anh đã quên mất cảm giác đau đớn đó.” Đường Nguyên Minh đi rất chậm, đến lúc này mới đi hơn nửa vòng. Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt như không có hứng thú với cái gì cả, chỉ là lỗ tai lại bất giác vươn càng dài ra, sắc mặt càng trầm. Đường Nguyên Minh đang dùng chiêu thân tình với Thịnh Hoàn Hoàn, người đàn ông này đặc biệt khôn khéo, anh ta biết làm sao để bóc dần lớp phòng bị của Thịnh Hoàn Hoàn đối với mình. Chẳng những biết lợi dụng tình cảnh thời thanh mai trúc mã trước kia của anh và cô, mà còn biết làm sao làm một cô gái đồng tình. Thịnh Hoàn Hoàn ngốc như thế căn bản không phải đối thủ của anh ta. Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị Đường Nguyên Minh ảnh hưởng, cô nghĩ đến hình ảnh Đường Nguyên Minh bị trọng thương, tuyệt vọng nhìn các chiến hữu bên cạnh ngã xuống mất mạng thì không khỏi muốn duỗi tay ôm anh một cái. Mà cô cũng làm như thế. Cô dời đôi tay đặt trên vai Đường Nguyên Minh xuống trước xương quai xanh của anh, bắt chéo tay ôm anh từ phía sau, tựa như anh từng an ủi cô khi còn nhỏ. Tình cảm trong mắt Đường Nguyên Minh càng mãnh liệt, trông trở nên rất dịu dàng, làm người nhìn vào anh cũng bất giác say mê.