Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Kha chỉ không muốn thua Triệu Giai Ca, nhưng thực lực của Triệu Giai Ca thật sự mạnh hơn Lăng Kha, cô ta vẫn luôn che giấu thực lực trong cuộc so đấu trước đó. Có lẽ Triệu Giai Ca đã vượt qua Lam Nhan, thậm chí đã áp sát đến gần Trần Phỉ Phi. Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không tiện đả kích Lăng Kha, đêm nay cô ấy đã đủ khổ sở: “Mấy ngày còn lại cậu phải nỗ lực, tranh thủ để đột phá, nhờ Lý đội chỉ điểm cậu nhiều hơn, cố hết sức là được.” Lăng Kha gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ừ, tớ nghe lời cậu.” Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt xong đi ra thì Lăng Kha đã ngủ rồi, cô ấy uống không ít rượu, lúc này ngủ rất say. Thịnh Hoàn Hoàn xem nhanh một đoạn video quảng cáo của cuộc đua để biết được thành tích đại khái của các tay đua xuất sắc sẽ tham gia. Sau khi kết thúc, Nam Tâm còn chưa về, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm nên gọi điện thoại cho cô ấy. Nhưng chờ mãi mà vẫn không ai bắt máy. Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ? Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cho vệ sĩ, vệ sĩ ấp úng nửa ngày cô mới nghe rõ bọn họ bị người ta đánh, mà Nam Tầm bị Diệp Sâm khiêng vào trong phòng. Hiện tại trong phòng đang vang lên “Đùng đùng”, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì! Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì càng lo lắng, Diệp Sâm không cưỡng ép chị Nam Tâm đó chứ? Nhưng rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phủ định suy nghĩ này, hẳn Diệp Sâm sẽ không ngốc như vậy, nếu anh làm thế thật thì cả đời chị Nam Tâm sẽ không tha thứ cho anh. Nếu không phải cưỡng ép thì chính là đang đánh nhau trong đó! Chị Nam Tầm có phải là đối thủ của Diệp Sâm không? “Các người chờ ở ngoài cửa không được đi, nếu nghe Nam Tầm kêu cứu thì xông cửa vào, dù thế nào cũng phải dẫn Nam Tầm về cho tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm khắc ra lệnh. Sợ là sợ Diệp Sâm uống say, cồn xộc lên não! Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi xem Cố Hoan, cô bé ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ hơi chu ra như quả anh đào, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt trắng nõn đặc biệt đáng yêu, làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái lên mặt cô. Đứa con gái đáng yêu như vậy mà Cố Nam Thành cũng nỡ bỏ, thật không biết gã suy nghĩ cái gì! Tình yêu thật sự không bền chắc như vậy sao? Nếu là bảy năm trước, Cố Nam Thành nhất định không tin mình sẽ phản bội Nam Tâm, bỏ vợ bỏ con vì một cô gái khác. Ai cũng nói lòng người dễ thay đổi, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối không tin đời này mình sẽ yêu người đàn ông ngoài Mộ Tư. Trước kia cô cho rằng cuộc sống sau khi rời khỏi Mộ Tư sẽ trở nên ảm đạm tăm tối, nhưng hiện tại cô mới hiểu không có người kia thì đời vẫn như vậy, trái đất vẫn quay. Lòng người quá dễ thay đổi, trên đời này không có ai rời khỏi ai là sống không được, nếu bạn nhất quyết nói không thể thiếu ai thì chỉ vì chưa bình tĩnh lại. Tạm biệt quá khứ sẽ nghênh đón hiện tại, ai cũng như vậy cải! Giống như cô và Mộ Tư, và cả Lăng Tiêu vừa trở thành quá khứ. Về sau cô vẫn sẽ gặp được một người đàn ông khác, anh ấy sẽ thay thế vị trí của Lăng Tiêu trong lòng cô, tựa như Lăng Tiêu đã thay thế Mộ Tư. Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, trừ phi người tiếp theo sẽ tốt hơn tất cả! Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cô muốn tìm một người đàn ông tốt hơn Lăng Tiêu cũng không khó, dù sao hắn trừ có tiền ra thì toàn là khuyết điểm. Nhưng Cố Nam Thành lại chọn Trần Do Mỹ, cô ta trừ trẻ hơn chị Nam Tầm thì mọi mặt đều không bằng! Vậy về sau nếu đem ra so sánh, Cố Nam Thành có cảm thấy mình đã vứt viên trân châu nhặt mắt cá, hối hận về hành động xưa kia không?