Mắt Lăng Thiên Vũ sáng ngời, đưa bảng tới trước mặt Lăng Tiêu: “Yêu cầu gì cũng được sao?” Lăng Tiêu đoán được đại khái Lăng Thiên Vũ suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, một lát sau mới nói: “Chỉ cần ba làm được thì sẽ đáp ứng con.” Yêu cầu của Lăng Thiên Vũ rất đơn giản: “Con muốn ăn hoành thánh Hoàn Hoàn làm." Lăng Tiêu nhướng mày, hắn còn tưởng cậu sẽ yêu cầu Thịnh Hoàn Hoàn dọn về ở, thì ra lại dễ thỏa mãn như thế: “Được, ba hứa với con.” Lăng Thiên Vũ cười tủm tỉm, cậu chưa nói là bao. nhiêu lần! Sau khi cậu nhóc trở về phòng, Lăng Tiêu rửa sạch chén, khi rời đi nhìn thấy tạp đề treo trên tường thì không. khỏi nhớ tới dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp. Hắn đi qua, gỡ tạp dề xuống rồi ném vào thùng rác. Không có một tia do dự. Trong phòng ngủ đã không tìm thấy chút dấu vết nào Thịnh Hoàn Hoàn từng xuất hiện, cả chăn và khăn trải giường cũng đã thay bộ mới. Giống như vô số đêm khác, Lăng Tiêu đặt đôi tay lên bụng, chậm rãi nhắm đôi mắt sắc bén lại trong một mảnh bóng tối. Cứ như về tới trước đây, tất cả chưa từng xảy ra thay đổi gì. Nam Tầm dẫn mấy vệ sĩ trở về nhà, cô cảm thấy cứ tiếp tục mặc kệ Diệp Sâm nhiễu loạn cuộc sống của chính là dung túng anh, chỉ làm anh được một tấc lại muốn tiến một thước. Lập trường của cô rất rõ ràng, cô không thích Diệp Sâm, cho nên cô không thể cho anh chút cơ hội nào cả. Nhưng cô không ngờ mình hùng hổ đi tới, kết quả bị một cánh cửa chặn lại! Cô quên ổ khóa trong nhà bị Diệp Sâm thay đổi, mà trên tay cô không có chìa khóa… Vì thế khi Nam Tâm bảo vệ sĩ phá cửa, vệ sĩ còn đặc biệt trịnh trọng hỏi một câu: “Nam tiểu thư, cô xác định không đi lầm chỗ?” Nam Tầm đỡ trán: “Tôi rất xác định.” Đây là nhà cô, hiện tại Diệp Sâm hại cô trở thành người ngoài, chỉ sợ nói ra cảnh ngộ này cũng không có bao nhiêu người tin. Thấy bên trong không có ánh đèn, Nam Tâm nhẹ nhàng thở ra, nói với vệ sĩ: “Đá đi, có gì tôi chịu.” Đã được xác định, bọn vệ sĩ bắt đầu đá cửa. Vừa đá chưa được mấy đá, cánh cửa đột nhiên được kéo ra từ bên trong. Hai vệ sĩ đá cửa mất cân bằng ngã thẳng vào trong, bụng vừa tiếp xúc với mặt đất thì trên người đã nghênh đón một trận tay đấm chân đá, bọn họ đau đến kêu gào. Quá ngột, hơn nữa người đàn ông hành hung có võ, hai vệ sĩ bị đánh không có sức phản kích. “Diệp Sâm, thì ra anh ở trong đó.” Nam Tâm nhìn động tác như nước chảy hoa trôi của Diệp Sâm thì vừa tức vừa giận. Cuối cùng Diệp Sâm đánh ra một quyền, tao nhã sửa sang lại nếp nhăn trên áo rồi ung dung nhìn về phía Nam 'Tâầm, khóe miệng cong lên trên: “Tôi đã dọn đồ đến đây, đương nhiên phải ở chỗ này.” Sau đó anh làm lơ vẻ tức giận trên mặt Nam Tâm, chỉ chỉ người bị thương trên mặt đất và hai vệ sĩ đứng phía sau cô: “Em đang làm gì, không có chìa khóa thì gọi tôi một tiếng, tôi mở cửa cho em là được, đừng huy động nhiều người như thế, làm ồn hàng xóm thì không tốt.” Nghe đi, anh ta ăn nói như vậy là thế nào? Nam Tầm tức đến nghien61 răng: “Diệp Sâm, nơi này là nhà tôi, anh đừng không biết xấu hổ như thế được không?” Diệp Sâm dựa vào cánh cửa, gật đầu nhìn cô: “Tôi đâu nói đây không phải nhà em, ngày mai tôi cho em chìa khóa, em muốn trở về lúc nào cũng được.” Nghe lời này đi, thật sự chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như thế. Nam Tầm từ bỏ cãi cọ với anh, chống một tay lên eo một tay tức giận chỉ vào Diệp Sâm: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, dọn đi hay không?”