Tay Diệp Sâm chậm rãi dời từ má cô về phía cái cắm tỉnh xảo, ngón cái dừng lại môi dưới, nhẹ nhàng cọ xát, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay làm anh yêu thích không nỡ buông tay, lưu luyến quên hết mọi thứ. “Bởi vì một câu của em, tôi không làm cái gì cả mà đợi em tận bảy năm, giờ em nói với tôi đó chỉ là vui đùa?” Nếu không phải vì những lời này của cô, anh sẽ mặc kệ cô và Cố Nam Thành ở bên nhau bảy năm? “Vậy anh muốn thế nào?” Nam Tầm thật muốn tát một cái chụp chết mình, vì sao cô lại nói những lời đó với tên điên này? Diệp Sâm trả lời rất cường thế lại bá đạo: “Tôi muốn em làm người phụ nữ của Diệp Sâm này.” Nam Tầm không chút do dự từ chối: “Không th…” Chữ “thể” còn chưa kịp nói ra thì môi Diệp Sâm đã hạ xuống, cưỡng ép cô nuốt từ đó trở vào. Nam Tầm nổi điên lên lại muốn căn anh, nhưng lần này bị anh bóp lấy cäm, chỉ có thể mặc anh tùy ý đòi lấy. Nụ hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến Diệp Sâm cảm thấy mỹ mãn buông cô ra. Nam Tầm tức đến khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng rống giận: “Diệp, sâm.” Nhìn gương mặt xinh đẹp thở phì phì và đôi môi bị anh hôn sưng đỏ của cô, ánh mắt Diệp Sâm trở nên sâu thẫm, vùi mặt vào bên gáy cô, tham lam hít mùi hương trên người cô: “Đừng lộn xộn, nếu không tôi lập tức làm em: Nghe tiếng hô hấp áp lực bên tai, cảm nhận được thân thể căng thẳng của anh, Nam Tầm vừa tức vừa bực, lại không dám lộn xộn nữa, đôi tay lại bị túm lấy, chỉ dám thể hiện ngoài miệng: “Nếu anh dám tôi sẽ giết anh.” Diệp Sâm khẽ bật cười “Ha hả” hai tiếng. “Anh cười cái gì?” “Tôi thích dáng vẻ em thẹn quá thành giận, rồi lại không thể làm gì được tôi, thật đáng yêu.” “Anh biến thái.” “Làm người phụ nữ của tôi.” Diệp Sâm lại nói: “Để tôi ở chỗ này, tôi không chạm vào em.” “Không có khả năng.” Nếu đàn ông dựa vào được thì heo mẹ cũng biết lên cây. Vừa rồi lúc hôn cô, anh ta có được cô cho phép. chưa? “Vậy tôi lập tức ngủ em.” Diệp Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, tay chui vào vạt áo cô. Sắc mặt Nam Tầm trắng nhợt: “Diệp Sâm, đừng làm tôi hận anh.” 'Thấy mặt Nam Tầm trắng bệch, Diệp Sâm biết cô thật sự không muốn, trong lòng vẫn kháng cự anh, cuối cùng tay anh dừng lại, đặt trên bụng cô không di chuyển nữa. Qua thật lâu, hô hấp của Diệp Sâm mới bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng buông Nam Tầm ra rồi đứng lên: “Đã khuya, hôm nay đến đây thôi.” “Diệp Sâm.” Nam Tâm gọi anh lại: “Anh thật sự không dọn đi?” Đôi chân thon dài của Diệp Sâm khựng lại, sau đó dùng tiếng đóng sầm cửa đáp lại cô. Nam Tầm rất phẫn nộ lại không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát… Nếu cô từ bỏ như vậy thì đêm nay không phải uổng công vô ích sao! Cảnh sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh. Lúc rời đi, chú cảnh sát lớn tuổi còn mắng Nam Tâm một trận: “Người yêu mâu thuẫn là chuyện thường tình, đừng động một chút là đuổi người đi, tổn thương lòng tự tôn đàn ông lắm, lỡ ngày nào đó cậu ta thật sự bỏ đi thì cô đi đâu tìm được người đàn ông tốt như th: Nam Tầm tức đến nổ tung: “Anh ta thật sự không phải bạn trai của tôi, anh ta là biến thái.” Người đàn ông tốt? Chú cảnh sát, chú trông mặt mà bắt hình dong! Cảnh sát nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, cầm lấy ví tiền trên bàn rồi mở ra, bên trong có ảnh chụp chung của Nam Tâm và Diệp Sâm: “Cô nhìn xem, đã đặt ảnh chung trong ví tiền mà còn không phải bạn trai bạn gái?”