Rốt cuộc cũng thành công thoát khỏi Triệu Giai Ca và Lam Tiếu, tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn thực không †ồi, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ tay lái: “Nếu muốn diễn thì đương nhiên phải diễn tới cùng, nếu không đêm nay chúng ta đừng mơ thoát khỏi họ.” Lăng Kha “Chậc chậc” hai tiếng: “Triệu Giai Ca nhất định không ngờ cô ta vốn định điều tra rõ thực lực của cậu, đáng tiếc chẳng những không thành công, ngược lại còn để lộ hết khả năng của mình trước mặt chúng ta, bị chúng ta chơi nửa giờ.” Nói xong, cô ấy còn cảm thán: “Hoàn Hoàn, cậu có cảm thấy hiện tại chúng ta càng ngày càng hư không?” Thịnh Hoàn Hoàn rất phối hợp mà hỏi lại: “Có sao?” Lăng Kha cười thật ngây ngơ vô tội: “Đương nhiên là không, họ đáng đời thôi.” Nam Tầm cười cư: Em nên đổi góc độ để xem xét, là họ lãng phí hơn nửa giờ của chúng ta.” Lăng Kha: “Bingo, cho nên em mới nói đáng đời họ bị chơi." Phía trước xuất hiện nhánh giao lộ, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi Nam Tầm: “Đường nào đây chị.” Nam Tầm: “Lên đường số ba.” Các cô đều rất quen thuộc với đường băng này, đường số ba là đường khó chạy nhất, có rất nhiều cua quẹo loanh quanh lòng vòng, thử thách năng lực ứng biến của tài xế, chỉ cần chạy một vòng đã làm người ta chảy mồ hôi đầy đầu, tay đua bình thường sẽ không chạy đường này. Hiện tại lại là buổi tối, thị lực sẽ bị ảnh hưởng, càng không ai chọn nó. Là tay đua đều biết, mỗi một cua quẹo đều là một cơ hội để vượt qua người khác, nó rất khảo nghiệm năng lực phản kích và kỹ thuật lướt nhanh của mỗi tay đua. Lăng Kha không nắm chắc phương diện này nên tốc độ suy giảm mạnh, vì thế tốc độ của cô luôn không tăng lên được, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm tính đích thân chỉ điểm cho cô. Sau khi tiến vào đường số ba, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu gia tốc, Nam Tầm lấy đồng hồ tính giờ ra bắt đầu bấm. Thịnh Hoàn Hoàn vừa lái xe vừa chỉ điểm Lăng Kha, mỗi một cua quẹo phải đạp phanh từ khi nào, làm sao nắm chắc được một giây quan trọng nhất kia, sức đạp phanh cũng rất quan trọng, mỗi một cú đạp đều là mấu chốt để giành chiến thắng. Sau khi chạy xong một vòng, Thịnh Hoàn Hoàn nhường vị trí ghế lái cho Lăng Kha, Lăng Kha chạy hai vòng cũng dần dần tìm được cảm giác. Vòng thứ tư đổi thành Nam Tầm lái xe, yếu điểm của Thịnh Hoàn Hoàn đại khái cũng giống như Lăng Kha, chỉ là cách xử lý chỉ tiết có chút bất đồng. Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nghiêm túc lắng nghe, giống như năm đó lần đầu tiên học đua xe từ Nam Tầm, chỉ là hiện giờ các cô đã trở thành tay đua rất ưu 1ú. Nam Tầm càng chạy càng thuận, hai vòng tiếp theo. chỉ thua Thịnh Hoàn Hoàn hai giây, Lăng Kha lại là ba giây. Nam Tầm chạy quen rồi thì tốc độ còn có thể tăng lên, mà Lăng Kha đã tận lực, nhưng quen tay hay việc, chỉ cần cô năm chắc được kỹ xảo, luyện tập nhiều hơn trước khi chính thức thi đấu thì tốc độ còn có thể tiến bộ. Thời gian trôi qua thật sự vui sướng, đảo mắt ba giờ đã qua, các cô đi đến khu nghỉ ngơi, chuẩn bị lại chạy. một vòng rồi trở về. Lúc này một chiếc đua xe chậm rãi chạy qua, nhìn từ ký hiệu trên xe thì đối phương là người của đoàn xe Quân Hạm. “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn, hình như tớ nhìn thấy Kim 'Thần.” Lăng Kha đột nhiên hưng phấn hét lên. Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, liền thấy một bên mặt điển trai của Kim Thần, ở ghế phụ của anh ta còn có một mỹ nữ, nhưng không phải là người trước kia cô thấy ở Dubai. Có thể là giọng của Lăng Kha quấy nhiễu Kim Thần, anh ta đột nhiên quay mặt qua, bốn mắt chạm nhau với Thịnh Hoàn Hoàn. Không khí xung quanh đột nhiên đóng băng, cả Lăng Kha luôn tùy tiện cũng trở nên nhạy bén, cô ấy nuốt nuốt nước miếng: “Hoàn Hoàn, có phải cậu đắc tội với thần tượng của tớ không vậy?”