Vừa đến gần phòng cho khách, Nam Tầm liền nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Cố Hoan truyền đến từ trong đó, mặt cô lập tức trắng đi, vội đẩy cửa phòng ra. Trong phòng, Diệp Sâm đang duỗi tay muốn lau nước mắt cho Cố Hoan, Nam Tầm lập tức rống giận: “Đừng chạm vào nó.” Nam Tầm vội vọt vào, lập tức đẩy Diệp Sâm ra, bảo vệ Cố Hoan như con gà mái rồi phòng bị trừng anh: “Anh muốn làm gì nó?” Diệp Sâm nhìn hành động của cô thì ánh mắt ảm đạm đi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Em cho rằng tôi sẽ làm gì?” Nam Tầm không trả lời, cô xoay người bế Cố Hoan đang khóc thở hổn hển lên, khẩn trương lại đau lòng kiểm tra trên dưới, mãi đến không tìm ra vết thương trên người cô bé thì mới nhẹ nhàng thở ra. Nhìn thấy Nam Tầm như vậy, lòng Diệp Sâm không ngừng trầm xuống, thẳng đến chìm vào động băng, lạnh lẽo đến xương: “Con bé khóc do trở về vẫn không nhìn thấy em, nó nghĩ em bỏ nó đi m: n sau đừng tắt điện thoại nữa, ít nhất để con bé nghe thấy giọng của em.” Cố Hoan ôm chặt lấy Nam Tầm, liên tục kêu: “Mẹ, mẹ, về sau Hoan Hoan sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Hoan Hoan…” Cố Hoan khóc đến thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy. 'Tim Nam Tầm đau như đao cắt, hối hận đến cực điểm, lập tức đỏ hốc mắt, cô tức giận trừng Diệp Sâm: “Còn không phải do anh, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Đây đại khái là lần Diệp Sâm sa sút tinh thần nhất từ khi theo đuổi Nam Tầm tới nay. Diệp Sâm nhìn hốc mắt đỏ bừng, sự kháng cự và hận ý trong mắt Nam Tầm, anh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Hoan Hoan chưa ăn cơm, anh có gói chút đồ ăn đến đây, lát nữa nhớ ăn.” Lúc này Nam Tầm rất hận Diệp Sâm nên đâu chịu nhận lấy đồ của anh: “Cầm đồ của anh rồi cút, tôi không ăn” “Phải làm tấm gương tốt trước mặt Hoan Hoan, đừng lãng phí đồ ăn.” Nói xong, Diệp Sâm xoay người bỏ đi. 'Thấy Diệp Sâm đi rồi, Nam Tầm lập tức bật khóc, cô õÌ- ôm chặt lấy Cố Hoan mà không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi Hoan Hoan, là mẹ suy xét không chu toàn, mẹ không nên cúp điện thoại, thực xin lỗi…” Một lúc lâu sau, cảm xúc của hai mẹ con mới chậm rãi ổn định lại. Cố Hoan cứ ôm Nam Tầm không chịu đi xuống, mắt đã khóc sưng lên, xác định Nam Tâm còn thương mình, sẽ không bỏ mình thì cuối cùng cũng ngừng khóc. Nam Tâm ôm cô ngồi ở mép giường, tay đặt sau lưng cô bé nhẹ nhàng trấn an. “Mẹ, con đói bụng.” Đêm đã khuya, cô bé đói đến bụng kêu rồn rột. Nam Tầm dịu dàng cười cười: “Mẹ vào bếp tìm chút đồ ăn cho con." Cố Hoan nhăn mày, chỉ vào cái hộp trên bàn: “Con muốn ăn tôm hùm đất chú Diệp làm.” Con nít quên rất nhanh, lúc này lại bắt đâu nhắc đến Diệp Sâm. Giờ Nam Tâm mới nhớ tới đồ ăn Diệp Sâm đóng gói lại đây, nhìn hai mắt sưng đỏ và bộ dáng thật cẩn thận của cô bé, cô không nói ra được lời từ chối. Một lát sau, trong phòng bay đầy mùi hương. Nam 'Tâm không ngờ Diệp Sâm mang theo nhiều đồ ăn như thế, hơn nữa đều là món cô và Hoan Hoan thích ăn. Cô đeo găng tay đã chuẩn bị sẵn trong đó, cầm lấy †ôm hùm đất lột từng con để Cố Hoan ăn với cơm. Chờ cô bé sắp ăn xong, Nam Tâm mới mở miệng: “Cố Hoan.” Cô bé ngẩn người, rất ít khi mẹ gọi cô bằng cả tên lẫn họ, chỉ khi nào mẹ rất tức giận thì mới làm như thế.