Nhìn thân hình trước mắt, Lăng Tiêu cảm thấy không có chút mỹ cảm nào, càng không có một tia hứng thú, so với những gì hẳn từng gặp trước đó thì quả thực là một trời một đất. Dù là làn da hay tỉ lệ dáng người, Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn toàn nghiền nát Lam Nhan, từ đầu đến chân mỗi một chỗ của cô đều tinh xảo đến mức không tìm ra tỳ vết. "A Tiêu, vì sao anh không nói lời nào?" Lam Nhan lại tiếp cận hăn, giọng nói dịu dàng như nước: “Chúng ta cho Thiên Vũ một gia đình hoàn chỉnh được không? Em nhất định sẽ cố gắng làm một người vợ tốt một người mẹ tốt." Lăng Tiêu dời mắt đi, lạnh như băng mở miệng: “Đi ra ngoài." Lam Nhan bước nhanh đi vào tầm nhìn của Lăng Tiêu, to gan đứng trước mặt hẳn: “A Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đã dọn ra khỏi nhà nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ anh không muốn sao?" Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Lam Nhan, lạnh lếo tàn nhãn nói ra những lời làm Lam Nhan xấu hổ không chỗ dung thân: “Gương mặt này, dáng người này không gợi lên chút hứng thú nào cho tôi cả. Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu ra mà dám so với Thịnh Hoàn Hoàn, toàn thân trên dưới của cô, dù là gương mặt này cũng không có chỗ nào bãng cô ấy, cô cũng không xứng nói ra tên của cô ấy." Sắc mặt Lam Nhan lập tức trăng bệch: “Là em không xứng hay là anh đã yêu cô ta?” Khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên: “Chuyện của tôi cần giải thích cho cô biết à? Cầm lấy đồ của cô rồi cút, đêm nay dọn ra ngoài cho tôi." Hai mắt Lam Nhan đỏ ngầu gầm nhẹ với Lăng Tiêu: “Anh đã nói em còn thời gian nửa tháng, anh muốn bỏ mặc Thiên Vũ sao?" "Chờ cô nghĩ xong nên làm thế nào thì lại nói chuyện này. với tôi, nhớ kỹ, cô chỉ có một cơ hội." Nói xong, Lăng Tiêu đi nhanh ra ngoài, tiếp theo giọng của hẳn truyền đến từ ngoài cửa: “Thu gom đồ của cô ta, nửa giờ sau tôi không hy vọng nhìn thấy bất cứ cái gì có liên quan đến cô ta nữa." Lam Nhan lung lay sắp đổ nhặt chiếc váy dưới đất lên rồi mặc vào, mất hồn mất vía rời khỏi phòng ngủ của Lăng Tiêu. Nửa giờ sau, Lam Nhan bị Bạch quản gia "Mời" ra khỏi Lăng Phủ. Sau khi Lăng Tiêu vào nhà thì nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang ôm Tiểu Bạch ngồi bên giường nhìn hẳn, dáng vẻ kia thật làm người ta đau lòng. Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Con có trách ba không?" Lăng Thiên Vũ lắc läc đầu, buông Tiểu Bạch xuống rồi viết một câu đưa cho hẳn: “Con không thích ở chung với bà ta, bà †a đi rồi còn xuất hiện nữa." Mặc dù Lăng Thiên Vũ còn nhỏ, nhưng cậu biết Lam Nhan rời đi chỉ là tạm thời, cô ta vẫn sẽ xuất hiện nữa. Lăng Tiêu hỏi tiếp: “Cô ta là mẹ của con, vì sao con không thích?" Hản dừng lại, dán mắt nhìn chăm chăm Lăng Thiên Vũ, tiếp tục hỏi: “Không phải cô ta từng đánh con đó chứ?" Lăng Thiên Vũ läc lắc đầu, cầm bản viết nghiêm túc viết hai chữ đưa cho Lăng Tiêu: "Không có." Lăng Tiêu tiếp theo ép hỏi: “Vậy vì sao con chán ghét cô ta? Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Ba đánh con, bà ta mặc kệ con." Lăng Tiêu nhìn hàng chữ này thì ngực quặn đau từng cơn. Hắn về nước không bao lâu thì An Niên hít ma tuý, rất nhanh đã bị nghiện, lúc lên cơn sẽ mất hết lý trí, Thiên Vũ trở thành đối tượng phát tiết của cậu ta. Theo lời nói của Thiên Vũ, không khó đoán ra mỗi lần An Niên ra tay thì người phụ nữ này căn bản không dám đi khuyên can, để mặc cậu bé bị ngược đãi.