Lăng Tiêu ho nhẹ một tiếng, không cảm xúc nói: “Đàn ông hỏa khí mạnh, không như cô lăn lộn thế nào cũng rất ít ra mồ hôi.” Hừm? Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghỉ Lăng Tiêu đang nói bậy, nhưng cô lại không có chứng cứt Cô khựng lại rồi lại hỏi: “Sư phụ, có phải anh cảm thấy thân thể nóng lên tay chân đổ mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ chân mềm nhữn không?” Lăng Tiêu thong dong bình tĩnh: “Không có.” “Thật sự không có?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên bắt lấy tay Lăng Tiêu rồi quay ngược lại, sau đó “Phì” một tiếng, đặc biệt đắc ý cười ha hả: “Ha ha ha… Lăng Tiêu, thì ra anh cũng biết sợ, hiện tại có phải cảm thấy mình giống tên nhát gan không?” Lăng Tiêu rũ mi, nhìn thoáng qua lòng bàn tay đây mồ hôi, mày kiếm cau chặt lại: “Câm miệng, cô thật ồn.” “Ha ha ha…" “Tôi nói câm miệng.” Lăng Tiêu thẹn quá thành giận, bên tai đã đỏ rực. “Ha ha ha… Xin, xin lỗi… Tôi thật sự… Nhịn không được… Ha ha…” Thịnh Hoàn Hoàn thừa nhận mình cười rất thất đức, nhưng cô thật sự dừng không được, còn không khép miệng lại được, nước mắt đã chảy cả ra. “Thịnh, Hoàn, Hoàn.” “Đây… Ha ha…" Lăng Tiêu cần răng: “Cười nữa tôi làm cô ngay chỗ này. Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nấc một cái, lập tức ngừng lại. Không khí đột nhiên trở nên mập mờ. Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay lái: “Cái kia… Anh nhìn ra vấn đề của tôi chưa?” Lăng Tiêu gật đầu, tao nhã lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó mới trầm giọng bắt đầu kể ra vấn đề của cô, giọng nói trầm thấp hồn hậu vang lên trong xe, làm người ta cảm thấy rất dễ nghe, bất giác đắm chìm trong giọng nói của hắn. Giảng xong, Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn chạy: một vòng. Sau khi được Lăng Tiêu kể ra, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện vấn đề của mình, dưới sự chỉ điểm của Lăng Tiêu, cô lần lượt sửa đúng, chậm rãi sửa lại những thói quen đó. “Là như thế này sao?” Sau khi thành công, Thịnh Hoàn Hoàn hưng phấn nhìn về phía Lăng Tiêu. Lăng Tiêu sờ đầu cô như trấn an cún: “Thông minh.” Nhưng khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn lại hơi sụp xuống: “Tôi chạy thêm một vòng, anh tính tốc độ thử.” Bởi vì quan hệ giữa hai người đã thay đổi, nhìn thấy Lăng Tiêu đột nhiên thân mật, Thịnh Hoàn Hoàn không biết làm sao, bất an, bàng hoàng, chân tay luống cuống, thậm chí còn có chút phẫn nộ. Cô đột nhiên rất muốn đêm nay mau trôi qua đi, hiện tại cô rất ghét thứ cảm xúc không khống chế được này! Thịnh Hoàn Hoàn là một học sinh rất thông minh rất có thiên phú, dưới sự chỉ điểm của Lăng Tiêu, rất nhanh cô đã nắm được mấu chốt, cũng có thể lập tức sửa đúng thói quen không tốt của mình, vòng cuối còn đổi mới kỷ lục trước kia. Lăng Tiêu vừa lòng nhìn đồng hồ đếm ngược: “Rất tốt, hai ngày nay luyện tập thêm vài lần, lên sân chỉ cần phát huy bình thường thì nhất định sẽ vượt qua Kim Thần.” Thịnh Hoàn Hoàn vốn nên vui vẻ, nhưng lúc này cô lại cười không nổi: “Ừm, tôi sẽ nỗ lực không làm anh thất vọng, đã khuya rồi chúng ta trở về đi!”